Chương trước
Chương sau
Thời gian kéo dài càng lâu, tiếng đập cửa bên ngoài càng mạnh. Âu Dương Chính Thần không có ý định mở cửa. Đối với anh mọi chuyện rất đơn giản. Chỉ cần tên nào mạnh bạo xông vào, anh miễn phí tặng cho một viên đạn thế là xong.
Nhưng Doãn Mạt Hy lại không nghĩ vậy. Tình thế đối với cô bây giờ không được tốt cho lắm. Một bên bị anh giữ chân bằng súng, bên còn lại thì như sói chực sẵn ngoài cửa. Sự bình tĩnh của cô dần dần bị bào mòn.
Anh nhìn mặt cô càng ngày càng khó coi, lờ mờ đoán ra được vài chuyện. Anh hỏi chỉ đủ cho cô nghe. Nhưng câu hỏi của anh đã ngầm khẳng định luôn câu trả lời của mình.
- Bọn người ngoài kia,..là tìm cô.?..
Cô không trả lời câu hỏi của anh nhưng trái tim trong lồng ngực sớm là đã đập loạn nhịp rồi.
Sự kiên nhẫn của con người là có giới hạn, đặc biệt với những kẻ giang hồ không biết viết hai chữ chờ đợi. Đám người đó lập tức phá cửa xông vào.
Trong một tích tắc. Não bộ của Doãn Mạt Hy dường như không suy nghĩ được nhiều. Cô chỉ hành động như một quán tính. Thoát được phía nào tốt phía đó trước đã. Cô mạnh bạo nắm lấy hai bên cổ áo của Âu Dương Chính Thần kéo về phía mình. Ngay lập tức toàn thân hai người áp sát vào nhau trong tư thế vô cùng mờ ám. Cả khuôn mặt cô úp vào người anh. Cô gần như nín thở để điều chỉnh sự bình tĩnh của mình. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là anh đang áp cô vào tường.
Một lũ đàn ông lập tức xông vào, nhưng cảnh bọn chúng thấy lại vô cùng nhức mắt. Bọn chúng chưa kịp lên tiếng, Âu Dương Chính Thần đã ném lại cho bọn chúng một ánh mắt sắc lạnh.
Một trong số bọn chúng nhận ra anh. Hắn khoát cho những tên đi cùng lập tức chuồn lẹ. Hắn còn muốn sống lâu hơn nữa. Mà muốn sống lâu thì tốt nhất nên tránh xa người trước mặt bọn chúng một chút.
Bước chân đã khuất thẳng, tiếng cửa đóng lại. Cô lúc này mới tạm gọi là gác lại một phần gánh nặng của mình, trút ra một hơi thở dài thườn thượt. Nhưng rất nhanh chóng cô nhận ra tình trạng của anh và cô không bình thường một chút nào.
Mặt cô lập tức đỏ gay khi nhận ra thân thể của mình đang áp vào rất sát với bộ ngực hở quá nửa của anh. Cô giật mình đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô so với anh chẳng là gì.
Mặc cô đẩy anh cứ trơ ra như tượng gỗ. Anh nhếch mép cười trước phản ứng thái quá của cô. Anh khẽ nhích người ra trêu chọc. Cô lại chẳng biết, dùng hết sức bình sinh của mình mà đẩy mạnh vào anh.
Quá chủ quan với cô, anh không trụ vững, cả cô và anh cứ thế ngã xuống đất, cô nằm trọn lên người anh. Môi chạm môi, mắt nhìn mắt. Hai người cứ như vậy có gọi là đang hôn hay không? Cô thầm gào thét” trời ơi! nụ hôn đầu của cô”
Anh vừa ngỡ ngàng vừa đau, chưa kịp định hình lại chuyện gì vừa sảy ra thì "Bốp". Một bên má của anh lãnh trọn cái tát của cô. Cô gào lên.
- Tên biến thái...
Thuộc hạ thân tín nhất của anh Lăng Vũ vừa định đi vào để báo cáo tình hình thì không khỏi há hốc mồm. Tư thế của hai người thế này cũng mờ ám quá đi. Nam dưới Nữ trên. Nam chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm, lại còn không buộc cẩn thận, phần trên gần như để cả ra ngoài. Nữ lại mặc trên người áo sơ mi nam.
Lạy chúa tôi, thề rằng trong giây phút này, Lăng Vũ muốn bảo bản thân mình hãy trong sáng lên lắm. Nhưng khi đối diện với hình ảnh trông nhạy cảm như thế, bảo hắn làm sao mà trong sáng làm sao nổi.
Điều làm Lăng Vũ ngạc nhiên hơn là, cô thế mà lại cả gan cho anh ăn ngay một tát. Không biết tiếp theo món quà nào sẽ được anh "Tặng" Cho cô đây. Một viên đạn, hay ít độc dược hơi dì dị. Mà cũng có thể là anh chỉ " Xin nhẹ" cô một bàn tay vừa rồi.
Thế mà cô cứ tự nhiên mà chuồn đi ngay sau đó, một cọng tóc cũng không hề mất. Đến giờ phút này thì ai đó làm ơn trả "đĩa bay" cho Lăng Vũ trở về hành tinh của hắn đi.
Phải biết là, mấy kiểu như " Thương hoa tiếc ngọc" hay " Mỏng manh yếu đuối" không bao giờ nằm trong từ điển của Âu Dương Chính Thần. Phụ nữ với đàn ông đối với anh chẳng khác gì nhau. Không bao giờ biết nương tay. Đặc biệt phụ nữ mà cứ tìm cách tiếp cận anh chỉ có tự đào hố cho mình.
Thế mà cô gái kia lại có thể bình an khi đã cho anh ăn trọn một cái tát không hề nhẹ thì thật không bình thường chút nào. Hắn quay lại nhìn Chính Thần đang không ngừng vuốt một bên má bị đau của mình, nhưng môi lại nhếch lên một nụ cười.
Không hiểu sao, trước nay anh rất ghét phụ nữa tìm cách tiếp cận mình, nhưng đối với cô gái ban nãy anh lại không có bài xích. Đặc biệt, nụ hôn vừa rồi. Môi cô rất mềm, đặc biệt làm anh lưu luyến.
Khi tiếp xúc ở khoảng cách gần anh còn cảm nhận được cả mùi hương thiếu nữ quyến rũ trên người cô. Không phải là hương nước hoa, nhưng lại đặc biệt thu hút. Có thể nói, trong một khoảnh khắc nào đó, đã làm anh thật sự bị thu hút. Giọng nói của Lăng Vũ cắt ngang những suy nghĩ của anh.
- Lão đại.
- Có chuyện gì mà hôm nay bọn người của bang Kim Xà lại lùng sục trong này vậy?
Đừng hỏi vì sao anh biết chúng là người bang Kim Xà. Mỗi bang phái đều có một ký hiệu riêng của mình. Và bang Kim Xà cũng không ngoại lệ. Hình săm con rắn quấn quanh cây thập tự giá trên tay bọn chúng đã cho anh biết điều đó.
- Lão đại. Thủ lĩnh bang Kim Xà vừa bị ám sát ngay tại đây. Chỉ cách chúng ta có vài phòng thôi ạ.
- Bị ám sát? Cũng tốt. Kim Xà mà loạn lên một thời gian, thì cũng bớt được bao nhiêu là ma túy tồn ra thị trường mà hại người. Bọn chúng đã điều tra ra hung thủ là ai chưa?
- Nghe nói là một cô gái, lại còn là một vũ công che mặt nên cũng không rõ lắm. Bây giờ bọn chúng đang điên cuồng tìm kiếm.
Anh nghe Lăng Vũ báo cáo mà chẳng khác gì nghe một câu chuyện cười. Tìm kiếm, lại còn là một vũ công che mặt. Kiểu như vậy bọn họ cả đời cũng chẳng tìm ra. Thì ra Cô gái ban nãy đúng là không phải tìm cách tiếp cận anh mà là đang chạy trốn. Xem ra chắc trăm phần trăm cô là thủ phạm rồi.
Một người phụ nữ mà có gan giết chết cả. thủ lĩnh bang Kim Xà, thì thật không đơn giản chút nào. Tuy Kim Xà không thể sánh với Bạch Long của anh. Nhưng nếu xảy chân vẫn là thừa sức đưa cô lên thiên đường.
Càng ngày, hứng thú của anh đối với cô càng nhiều. Chưa có một người phụ nữ nào có thể làm cho anh cảm thấy lưu luyến như vậy. Cô đúng là thật đặc biệt. Anh quay lại chỉ thị cho Lăng Vũ.
- Tìm hiểu về cô gái vừa rời khỏi phòng của tôi.
- Hả... Tôi đã hiểu.
- Hiểu rồi thì đi đi. Trước khi có kết quả đừng làm phiền tôi. Tôi muốn có kết quả sớm nhất có thể.
- Vâng.
Lăng Vũ cung kính gật đầu rồi cũng rời đi ngay sau đó. Đến bây giờ hắn vẫn chưa tin những gì mình vừa nghe. Lão đại của hắn đang để tâm đến một người phụ nữ. Còn là một người phụ nữ rất đáng ngờ nữa chứ. Xem ra mọi sự kỳ lạ trên đời điều gì cũng có thể xảy ra rồi.
Xác xuất lão đại của hắn có hứng thú với một người con gái có thể nói là thấp như xác xuất sao Thủy va vào sao Kim. Còn tưởng cả đời lão đại hắn sẽ chẳng đếm xỉa đến đàn bà, ấy thế mà bây giờ lại kêu hắn đi điều tra. Xem ra mặt trời sắp mọc hướng tây thật rồi.
Doãn Mạt Hy ôm một bụng tức rồi đi. Phía dưới, một chiếc xe Bentley flying spur đã đợi sẵn, cô nhanh chóng lên xe rời đi. Trên xe cô không ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa sảy ra.
Hôm nay đúng là do cô quá sơ xuất rồi. Đả bị mất nụ hôn đầu rồi, Suýt nữa đến cái mạng nhỏ của cô cũng không giữ được. Nhưng kể ra mà nói, người đàn ông đó, anh ta đúng là quá đẹp trai đi. Lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Đàn ông đối với cô mà nói chỉ để nhìn thôi, chứ còn dính vào thì thật phiền phức. Đẹp cách mấy cô cũng xin nhường lại cho hội chị em " Yêu cái đẹp". Còn cá nhân cô mà nói, vẫn còn muốn tự do bay nhảy lắm.
Cẩm Linh. Bạn thân của cô, cũng kiêm luôn đồng đội hỗ trợ khi cô làm nhiệm vụ. Từ lúc lên xe, Cẩm Linh đã thấy sự Doãn Mạt Hy, cô không ngừng quan sát, tò mò hỏi.
- Tiểu Hy. Mình thấy hôm nay cậu trông khác lắm. Nhiệm vụ không thành công sao?
- Không phải, thành công rồi.
- Thành công rồi, sao trông cậu đăm chiêu quá vậy. Hay trong quá trình làm nhiệm vụ đã sảy ra chuyện gì à?
- Ừ. Mình bị bọn chúng phát hiện, may mà nhanh chân chạy kịp. Mình... mình... còn bất cẩn.. làm mất.. nụ hôn đầu nữa.
Cẩm Linh sau khi nghe cô nói thì lập tức thắng gấp chiếc xe. Cả người Mạt Hy chúi về phía trước. May mà không sao? Cô nàng vồn vập hỏi.
- Nụ hôn đầu? Với ai?... Thế nào?.. Kẻ đó trông ra sao? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu?...
Cô nàng làm một tràng làm Mạt Hy nghe mà đến chóng cả mặt. Thời đại nào mà Cẩm Linh còn cường điệu hóa vấn đề lên như thế. Chỉ là nụ hôn đầu thôi mà, Khổ chủ như cô còn chưa kêu ca, cô nàng làm gì mà đã vội khóc hộ. Nhưng ngẫm lại thì cũng... tiếc lắm chứ.. Mà nó có phải một món đồ vật đâu mà đến đòi lại.
- Cậu hỏi nhiều như vậy mình biết trả lời từ đâu đây. Mà mình còn không biết anh ta là ai sao mà trả lời cậu được. Mình chỉ biết anh ta khá cao và rất đẹp trai.
- Thôi biết như thế.. Nhưng mà Tiểu Hy. cậu chưa yêu đương bao giờ, chưa biết nó ngọt mặn thế nào đã mất nụ hôn đầu vì một việc trời ơi như thế không thấy tiếc à?
- Tiếc thì làm được gì? Thôi cậu mau lái xe đi. Tìm chỗ nào đánh chén một bữa.. Mình sắp đói chết rồi.
- Ok. Vậy lẩu nhé.
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trên đường, mất hút vào bóng đêm. Mang theo hai cô gái vô lo. Chuyện ngày mai, để mai tính. Chuyện hôm nay, quan trọng là lấp đầy dạ dày trước đã. Có thực mới vực được đạo mà. Cứ no trước, muốn làm gì mọi làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.