Sáng sớm hôm sau, Mộ Sa tỉnh lại trong tiếng chim hót, liền thấy sư tử toàn thân trắng toát đang nhìn chòng chọc cô không chớp mắt, chợt hoảng sợ rồi kịp nhận ra là Chelsea, thế là cười dịu dàng, ôm chặt đầu sư tử to lớn của hắn, hôn rồi nói: “Chào buổi sáng.”
Chelsea bị bộ dạng mới tỉnh ngủ của cô làm ngứa ngáy, thế là nhanh chóng hoá thành hình người, áp đảo cô trên cây mà hôn, hung ác mở khớp hàm, kéo đầu lưỡi mềm mại của cô, cắn lấy rồi mút mạnh.
Tay cũng xấu xa lần dò xuống dưới, không ngừng đè lên cửa hoa huyệt của cô.
“Ứm...” Mộ Sa thấy bọn họ ở ngoài trời còn trên cây, nói sao cũng không chịu để hắn tiếp tục, tay vừa vỗ vừa đẩy lên lưng hắn, khi hắn thoáng buông cô ra, thở dốc nói: “Về nhà, về nhà rồi tiếp tục...”
“Grừ...” Chelsea bị dáng vẻ muốn nói lại ngưng của cô làm cho thú huyết sôi trào, cũng biết nơi này quả thật không phải là nơi tốt để làm chuyện đó, một lát nữa sẽ có những tộc nhân ra ngoài săn thú đi ngang nơi này, thế là gào thét hoá thành hình thú, để cô lên lưng phóng xuống, nhanh như bay chạy về nhà.
Vào phòng, buông Mộ Sa ra, nhanh chóng hoá thành hình người, định nhào vào, Mộ Sa lắc mình tránh thoát hắn, im lặng không nói đến chuyện vừa hứa hẹn, chơi xấu nói là đói bụng bảo Mộ Sa nướng thịt cho cô ăn.
Chelsea oán hận nhìn cô, nhưng để giống cái đói bụng quả thật không phải là chuyện giống đực nên làm.
Thế là nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-thu-nhan/71786/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.