Mộ Sa hôm nay tâm tình rất tốt, ngủ một giấc thật đã, ngân nga rời giường, tắm rửa, giặt quần áo, dọn phòng, tuy người vẫn đau dữ dội nhưng tâm trạng của cô lại vui.
Ăn vội hoa quả với miếng thịt Chelsea để lại cho cô, liền xách thùng nước nhỏ ra sau nhà tưới cây.
Đang tưới cây, ngước lên thì thấy Ryan từ xa đi tới.
Đợi hắn đến gần, Mộ Sa cười chào hắn: “Chào anh, Ryan.”
Ryan cười nói, nhấn giọng: “Còn sớm sao, đã gần giữa trưa rồi mà.”
Mộ Sa nghe vậy đỏ mặt, Chelsea sáng sớm nay lại chèn ép cô, hại cô dậy trễ.
Cũng may Ryan nhanh chóng lảng chuyện: “Hôm nay cô muốn ra ngoài hái quả với cây con không? Tôi vừa lúc rảnh rỗi đi cùng cô.”
“Tốt quá.” Mộ Sa vui vẻ gật đầu, về phòng lấy sọt rồi xuất phát cùng hắn.
Hai người vừa đi vừa nói vô cùng vui vẻ, Mộ sa cũng thu hoạch rất nhiều, hái nhiều trái dại còn tìm được giống cây hình như là bắp ngô.
Tự nhiên sắc trời chuyển đen, hai người giật mình, nhanh chóng về thôn.
Cũng may Ryan không dám dẫn cô đi quá xa, hai người rất nhanh đã về đến thôn, từ xa thấy ở cửa thôn có một bóng người đi tới đi lui.
Đi tới gần, Mộ Sa nhận ra là Chelsea, chạy ào về phía hắn. Đến cạnh, vẻ mặt hưng phấn kéo tay hắn khoe: “Chelsea, anh xem em đào được bắp nha. Nếu em dưỡng được đến mùa thu, chúng ta có bắp ăn rồi, bắp nướng, bắp nấu đều ngon lắm nha.”
Chelsea về nhà không thấy cô thì vừa lo vừa giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-thu-nhan/71780/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.