Ngày hôm sau lúc Mộ Sa tỉnh lại thì Chelsea vẫn đang ngủ say, xem ra giao hoan dưới hình thú cũng rất tiêu hao thể lực. Mộ Sa định nhè nhẹ nhích người, nhưng hơi động đậy cảm giác như toàn thân như rã rời, yếu ớt vô lực.
“Ưm...” Mộ Sa không nhịn được, tiếng rên thống khổ bật ra khỏi môi.
Lập tức cánh tay vắt ngang lưng cô kéo lại, giọng Chelsea khàn khàn vang lên bên tai: “Ư, đừng nhúc nhích... Ngoan...” Vừa nói, bàn tay đặt ở bên hông cô như là có ý thức tự động vuốt ve giúp cô giảm bớt đau đớn.
Mộ Sa bị động tác bất thình lình của hắn làm phát hoảng, sợ hắn phát hiện ra ý đồ của cô, thân thể cứng đờ chờ nửa ngày mà hắn không có động tĩnh gì, mới nghiêng đầu nhìn, thấy hắn vẫn đang ngủ.
Nhìn hắn ngủ say nhưng vẫn nhếch miệng cười, Mộ Sa xoa xoa cái mũi cay cay, suýt nữa lại rơi lệ, đây là hạnh phúc cô mong đợi bao lâu, đáng tiếc lại quá ngắn ngủi.
Khẽ thở dài, cúi xuống nhìn hắn, hiện giờ người cô đang đau dữ dội, xuống giường cũng rất khó khăn, huống chi chỉ cần cô vừa nhúc nhích Chelsea liền tỉnh, muốn lén bỏ đi là không thể, xem ra phải tìm Kreider xin một ít bột phấn về dùng mới được, nghĩ đên đây bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đến khi cô tỉnh lại, Chelsea cứ nhìn cô chòng chọc không chớp mắt, thấy cô tỉnh liền hôn khắp người cô, cắn cắn vành tai cô, mở miệng nịnh nọt gọi cô: “Bà xã, bảo bối”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-thu-nhan/2134981/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.