Hôm qua Chelsea cả đêm không về, Mộ Sa đi đứng bất tiện, không cách nào dậy nấu cơm, nên vẫn chưa ăn cơm chiều, đói suốt một ngày, hơn nữa người còn đau dữ dội, lòng lại thương tâm, nằm lì trên giường khóc không ngừng, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp đi.
Sáng sớm đang ngủ mơ mơ màng màng, lại bị Ivey đánh thức, nghe cậu ta hưng phấn nói líu lo, hồi lâu sau cuối cùng mới hiểu đại khái sự việc.
Lo lắng hỏi: “Ryan không sao chứ, có bị thương không?”
Ivey mặc dù đang nghi hoặc tại sao Mộ Sa không hỏi thăm Chelsea có bị thương không trước mà lại hỏi Ryan, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không sao, không bị thương, nhưng bây giờ đang trúng Ma Tê tán, chả nhúc nhích được.”
Mộ Sa nghe vậy yên lòng, lại khó chịu hồi lâu, tuy là tức giận nhưng vẫn không nhịn hỏi thăm: “Vậy Chelsea, có bị thương không?”
Ivey lắc đầu nói: “Cũng không sao.” Lúc này cậu ta mới phát hiện có gì đó xảy ra.
Trên giường cạnh Mộ Sa lại có một cái lỗ thủng lớn, vừa nhìn đã biết là bị đấm thủng, da thú trên giường thì loang lổ vết máu, còn nồng mùi tinh dịch. Mộ Sa hình như cũng bị thương, không đi đứng được đang ghé trên giường.
Hơn nữa Chelsea và Ryan đánh nhau, Mộ Sa thì hỏi thăm Ryan trước, tất cả chuyện này làm Ivey không khỏi nghĩ ra một chuyện thật hoang đường.
Ivey bị suy nghĩ của mình làm chấn động, nuốt ực nước miếng, run rẩy hỏi: “Mộ Sa, cô không phải là làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-thu-nhan/2134941/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.