Sau khi bôi thuốc xong Chelsea từ phía sau ôm chặt cô, luôn miệng nói chuyện, không cho cô ngủ, sợ cô ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa, còn bất ngờ vén lên nhìn hoa huyệt cô còn chảy máu nữa không.
Trời gần sáng, Mộ Sa đừ không chịu nổi, nhưng Chelsea không cho cô ngủ, Mộ Sa liền thề thốt cam đoan chỉ ngủ chút xíu thôi, chút xíu sẽ tỉnh dậy, Chelsea nhìn hoa huyệt cô hình như không chảy máu nữa mới cho cô ngủ một chút.
Nhưng hắn luôn nhìn cô chăm chăm, chú ý hơi thở của cô.
Mộ Sa thoải mái ngủ một giấc, mơ màng tỉnh dậy, vừa nhích người cảm thấy phía dưới ào ra, thầm kêu nguy to.
Quả nhiên lúc nhìn hoa huyệt Chelsea lập tức phát hiện nó lại chảy máu, còn chảy rất nhiều, sợ tới mức bưng nhanh chậu nước đến, rửa ráy sạch sẽ cho cô, rồi cầm thuốc thoa vào trong..
Nhưng thuốc không đúng bệnh, căn bản là không dùng được mà, Mộ Sa dù biết không có tác dụng nhưng tối qua cô chưa nói, bây giờ thấy hắn khẩn trương thế này, càng không dám nói thật cho hắn biết, nếu sau này mỗi tháng đều có mấy ngày thế này, hắn nhất định sẽ phát hiện, lúc đó cô phải giải thích làm sao đây, đau đầu nha.
Chelsea không đi săn, cứ một ngày một đêm chăm cô, thỉnh thoảng bôi thuốc cho cô, kéo dài khoảng ba ngày, trong tộc có người nghe Mộ Sa bị bệnh muốn đến thăm đều bị Chelsea thét đuổi đi, chỉ có Kreider mới được phép vào, mỗi ngày kiểm tra cho cô, rồi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-thu-nhan/2134933/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.