Lần đầu tiên Lạc Du Nhiên được cảm nhận cái gọi là chưa chết đã được nằm trong quan tài.
Lạc Du Nhiên cảm nhận từng cơn rét lạnh từ sống lưng truyền tới, bàn tay tái nhợt và lạnh căm của người đàn ông đang vuốt dọc sống lưng cô.
Trong không gian mờ tối đến tù mù của chiếc quan tài bằng gỗ ngọc am quý giá, cô không có đường chạy.
Quỷ vương bên cạnh cô mở đôi mắt đỏ máu, rõ ràng là không có một chút ánh sáng nào lọt qua cái khe nhỏ của nắp quan tài, nhưng cô vẫn nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú hơn người và khí chất bất phàm do người bên cạnh tỏa ra.
Hắn nắm chặt lấy tay cô, cái lạnh lẽo như đông sang đột nhiên tập kích làm cho Lạc Du Nhiên không dám nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Cả người cô cứng còng, khuôn mặt tái nhợt.
Bàn tay lạnh toát của hắn vòng qua lưng cô, vuốt ve thân mình đang run lẩy bẩy trong lồng ngực.
Hắn có mái tóc màu trắng bạc dài đổ xuống bờ vai rộng lớn, đôi mắt đỏ và chính giữa mi tâm là một vết hoa văn hình máu màu đỏ tươi.
Người ấy vùi đầu vào cần cổ cô, hít một hơi thật sâu càng khiến cho cô cảm thấy bầu không khí xung quanh sắp bị rút mất.
"Nhiên Nhiên... em không biết ta đã chờ em trong bao lâu đâu."
Lạc Du Nhiên không dám tưởng tượng lại câu chuyện mà bản thân vừa trải qua nữa.
------
Núi Ngọc Lệ quanh năm nằm trong sương mù dày đặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-quy-vuong/2764925/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.