Chẳng hiểu sao sống lưng của Lạc Du Nhiên bỗng dưng trở lên lạnh toát.
Cô vội vã quay người lại phía sau, thế nhưng chỉ bắt gặp được đôi mắt như giếng cổ của cậu thanh niên đấy.
Thấy cô quay người, cậu thanh niên vội thu hồi lại ánh mắt sắc bén không hợp với phong cách bên ngoài, khẽ hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không... không có." Tuy cảm giác lạnh lẽo đó đã tan biến theo cái ngoái đầu của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy cậu thanh niên này có gì đó là lạ.
"Cậu thật sự biết đường đi ra ngoài sao?"
Cậu thanh niên nghe cô hỏi vậy cũng chẳng giận, mỉm cười khe khẽ rồi lôi từ trong túi quần ra một chiếc bản đồ giấy đã mục nát theo thời gian.
"Tôi có bản đồ của lăng mộ đây."
Nói xong, cuộn giấy trong tay cậu thanh niên đó được mở ra. Lạc Du Nhiên thấy vậy bèn cúi đầu xuống nhìn, quả thực là con đường mà hai người đang đi là lối ra duy nhất của lăng mộ.
Chỉ có điều người thiết kế ra lăng mộ này cũng thật là kì ba. Nếu như đoàn khảo cổ của cô đi theo lối vào ban đầu thì chắc chắn sẽ bị lạc ở vòng ngoài và không thể đi đến mộ thất của ngôi mộ này được.
Đương lúc hai người còn đang mải chúi đầu vào cái bản đồ thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng…
“Cạch!”
Trong không gian không quá tối lại chẳng quá sáng này, âm thanh ấy tuy không lớn nhưng lại khiến lòng người ta run lẩy bẩy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-quy-vuong/2764923/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.