Bị đe doạ trắng trợn như vậy làm cho Lạc Du Nhiên phải trợn mắt há mồm không dám tin.
Dường như phải một lát sau cô mới lấy lại được tiếng nói của bản thân.
“Anh… anh làm như vậy là phạm pháp!”
Lệ Tiêu tỏ vẻ như bản thân đã nghe được một câu chuyện cười, hắn ta đưa tay ra xoa xoa mái tóc hơi rối của cô, khuôn mặt điển trai ngập trong bóng tối.
“Em nghĩ sao khi nói về luật pháp với một con quỷ? Hửm?”
Lạc Du Nhiên tự biết bản thân nói hớ, thế nên cô cũng không phản ứng lại, chỉ xoay mặt sang bên khác, cảnh vật bên ngoài cửa sổ cứ như vậy lướt dần qua tầm mắt của cô.
Thấy cô không phản ứng, Lệ Tiêu tự biết cần cho cô một khoảng thời gian để cô bình tĩnh lại.
Dù sao không phải ai cũng chấp nhận một con quỷ vạn năm giống hắn, nhưng đó là cô, là cô gái hắn đã ngày nhớ đêm mong, khi bị phong ấn ở trong cổ mộ cũng không có khi nào thôi nhớ về cô.
Ai cũng có thể sợ hắn, nhưng riêng cô thì không được phép.
Hai người tiếp tục cuộc hành trình đi về nhà, khi vừa về tới nơi, Lạc Du Nhiên đã nhìn thấy căn biệt thự trước mắt không phải là nhà của cô.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
“Nhà của chúng ta.”
Lệ Tiêu nói với vẻ đương nhiên, hắn quay người sang bên cạnh cởi đai an toàn cho cô rồi mới kêu cô xuống xe. Thế nhưng Lạc Du Nhiên lại giận dỗi nhất định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-quy-vuong/2764917/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.