Vĩnh Hi nhìn anh, cô bực dọc phồng hai má lên, tức giận định rời khỏi đây.
Hắc Phong nhìn cô, anh mỉm cười, bắt lấy cổ tay nhỏ và xoay người cô lại, ép cô vào tường
- Tính chạy sao? Em không thoát đâu.
Vĩnh Hi nhìn anh, đôi mắt hằn lên tia tức giận, cô giãy giụa, hù dọa
- Buông ra, buông ra. Có tin em đá vào cái đó của anh không hả? Cho anh liệt dương luôn bây giờ
Liệt dương?! Cô đùa sao?! Chỗ đó của anh mà bị liệt, cô sẽ còn thê thảm hơn cả nữa đấy chứ đừng đùa. Mà có đời nào cô lại dám làm thế chứ, chỉ giỏi hù doạ!
Vĩnh Hi thấy anh vẫn không buông, cô cười một cái, nụ cười lạnh đến rùng mình
Rồi cô giả vờ nâng đầu gối lên thật nhanh. Hắc Phong nhất thời tưởng cô đá thật, liền định đưa tay chặn thì cô rụt chân xuống, đạp vào chân anh
Vì là mang giày cao gót, cho nên khi đạp chân anh, Hắc Phong bị đau một cách khó chịu
- A. Em dám. Hắc Phong lườm cô một cái, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ
- Sao không dám chứ? Làm như em là thỏ đế không bằng a. Cô cười nói rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Hắc Phong cười lạnh, xem ra nếu anh không dạy dỗ cô, sau này chắc sẽ bị cô leo lên đầu ngồi mất
Cố gắng chịu đựng cái đau, anh nhanh chóng đuổi theo cô. Vĩnh Hi chạy nhanh, vừa nhìn thấy lối thoát, cô chưa kịp vui mừng thì đã bị Hắc Phong bắt được.
Và một cuộc đấu võ bắt đầu
Hắc Phong nắm lấy khủyu tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-la-dai-sac-lang/1516994/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.