Nhận thấy Tề Triết đã chìm vào giấc ngủ, Tăng Gia Hân ngồi dậy, lúc chiếc túi xách kiếm điện thoại.
Cô ngay lập tức nhắn tin cho Hắc Dạ:
“Sáng sớm đón chị tại Hilltone”
Rồi cô lục kiếm chiếc ống tiêm đã được bọc gói kĩ mà cô thu thập được từ Nightmare.
“May mắn là chưa quên!”
Rồi cô gọn gàng cất nó vào một góc nhỏ của chiếc túi rồi đưa mắt nhìn về phía người con trai nằm ở dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Trái tim cô chợt quặn đau, nước mắt cô cứ muốn tuôn ra như sông như suối. May mắn rằng cô đã chặn đứng kịp thời.
Loading...
Tại sao, đến cuối cùng thì cô vẫn thao thức vì anh thế này kia chứ? Tại sao, đến tận bây giờ anh mới nói những lời kia với cô kia chứ?
Bây giờ có phải là quá muộn hay không? Hay bây giờ cũng gì là bước khởi đầu? Nút thắt của trái tim cô vừa muốn buông lõng ra vừa muốn khóa chặt lại.
Cô thật tình muốn biết những điều anh nói có đúng sự thật hay không. Hay đó đây chỉ là trò đùa của anh đối với cô mà thôi.
Nếu như anh thích cô, quan tâm cô, thương cô, yêu cô thì anh không cần phải chờ đến lúc này mới nói cho cô hay. Ước gì, cô biết được trong lòng anh giờ đây đang nghĩ gì.
Bỗng dưng cô chợt nhớ về kí ức tuổi nhỏ ngày trước.
Năm cô lên 8, anh lên 10. Hồi đó tay chân cô vụng về, cô còn không giỏi về mặt ăn nói. Đi học khiến cô chán chường. Cô không muốn làm quen bạn bè cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-em-den-cuu-anh-day-quyen-3/1736680/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.