Cháo cải xanh cùng với tôm được nấu trong nồi đất nhỏ, lửa được canh chừng kỹ càng.
Rau dưa thanh đạm và tôm được bóc vỏ tươi ngon, hương thơm truyền đến ngào ngạt.
Nồi, mức lửa, nguyên liệu nấu ăn các thứ các thứ,... Tề Trừng thật sự không nhận biết nổi, nhưng cậu có thể cảm nhận được món cháo này rất thơm ngon.
Chú Quyền tiến đến tìm một cái bàn được gấp lại đặt bên hông giường, lấy ra.
Tương tự như kiểu giường bệnh ở bệnh viện vậy.
Thuận lợi để Tề Trừng có thể ngồi ở trên giường mà ăn.
"Không cần xuống, cơ thể con vẫn chưa khỏe, không nên dằn vặt chính mình." chú Quyền căn dặn.
Tề Trừng bé ngoan gật đầu, bị bệnh nên thần sắc cậu trông rất đáng thương. Chú Quyền thấy thế thì nói một câu 'đáng yêu quá'. Làm Tề Trừng ngại ngùng gần chết, sao có thể coi cậu như là đứa trẻ ba tuổi mà khen như vậy chứ, thế nhưng trong thâm tâm lại rất hạnh phúc, vui vẻ nói: "Cám ơn chú Quyền."
"Con ngoan, ăn cơm đi."
Chú Quyền trở lại bàn ăn ở lầu một, Bạch Tông Ân cũng vừa lúc này ăn cơm xong.
Chú Quyền bắt đầu lo lắng thở dài: "Tiểu Trừng là cậu bé tốt, thật đáng thương, bị sốt đến phờ phạc cả người. Cậu ấy ở nhà chúng ta, mới kết hôn được mấy ngày đã ngã bệnh, cũng không có ai chăm sóc..."
Cả buổi sáng bận tới bận lui vây quanh Tề Trừng.
Như thế mà còn không có ai chăm sóc?
Bạch Tông Ân liếc nhìn chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-doi-bung-doi-bung-com-com/2422160/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.