Chương trước
Chương sau
Qua hai ngày.

Vết thương trên mặt Tề trừng đã hoàn toàn kết vảy, cậu ngứa không chịu được, chỉ muốn đưa tay lên cào cào.

Thật sự rất ngứa.

"Tiểu Trừng, không được cào, móng tay không sạch thì sẽ làm nó lưu lại sẹo mất." Chú Quyền đem nước chanh đưa tới.

"Cám ơn chú Quyền."

Tề Trừng nâng cốc thủy tinh, đem thân cốc chạm lên mặt, cảm giác lạnh như băng làm cậu rất thoải mái. Chậm rãi uống nước chanh, một hồi lại dán mặt lên cốc, nhưng uống xong rồi, mặt vẫn ngứa. Tề Trừng nhịn không nổi, lén lút đưa tay lên sờ sờ.

Trên mặt có hai nơi rất ngứa, một cái ở bên má trái, cái còn lại ở dưới mắt phải.

Có một cái vảy nhợt nhạt, sờ lên hơi kì kì nhưng cảm giác rất tốt——

"Tề Trừng."

Thanh âm quen thuộc vang lên. Tề Trừng tay run một cái, nhanh chóng buông tay xuống, nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, quả nhiên là ông xã đã xuống dưới "Có, có chuyện gì sao ông xã?"

A a a cuối cùng cũng biết cái cảm giác 'Mẹ của bạn gọi bạn bằng đầy đủ họ tên' là như thế nào rồi!!

Ông xã vừa gọi cả họ lẫn tên của cậu, linh hồn nhỏ bé của cậu đều bị dọa cho chạy hết.

"Không phải cậu muốn chơi game sao."

"Ồ nha." Tề Trừng lập tức quên mất 'tên đầy đủ' đã làm cậu run cầm cập như thế nào, không khỏi cao hứng, đáp một tiếng, "Chơi chứ, cửa ải kia tui vẫn không thể qua nổi, thật không biết cách nào để qua được luôn."

Tề Trừng có một chiếc ông xã chơi game quá giỏi nên cậu đem hết đồ ăn vặt mà cậu coi như châu báu ra để tặng anh.

Cún con Tiểu Tề Trừng rất nhanh đã hóa thành nhân viên bán hàng muốn đẩy mạnh doanh số.

"Ông xã, anh muốn ăn kẹo sữa này hông? Tui mua á, vị sữa siêu đậm luôn."

"Cái kẹo sơn tra này nữa, không chua đâu, có chút ngọt á."

"A còn có nước chanh của chú Quyền —— "

Tề Trừng thấy được ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tông Ân, cún con nghẹn ngào ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Nước chanh đi."

Bạch Tông Ân đưa tay lên cầm, sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày.

Cún con Tiểu Tề Trừng lập tức a nha một tiếng, vui vẻ chạy vào nhà bếp bê nước chanh ra.

Ly của cậu đã uống gần hết nhưng Tề Trừng lại không biết sau khi cậu lạch bạch chạy đi thì tầm mắt Bạch Tông Ân đã dừng lại trên nửa ly nước chanh kia của cậu.

Nước chanh của Tề Trừng...

Bạch Tông Ân vừa thu hồi lại ánh mắt thì thấy thiếu niên ôm một bình lớn đi ra, tay còn cầm một cái ly không. Cậu cẩn thận từng li từng tí rót cho anh một ly, sau đó mới lấy thêm cho mình. Tề Trừng cầm ly uống ừng ực hai ngụm, nước có dính lại môtg chút trên khóe môi, đôi môi hồng hào cũng vì thế mà ánh nước.

Nhất định uống rất ngon.

Đôi mắt thiếu niên to tròn hệt như cún con, sau đó lại cong cong cười, lộ ra má lúm đồng tiền.

Ánh mắt Bạch Tông Ân tối tăm, anh cầm ly nước chanh lên uống một ngụm.

Cũng không ngon lắm.

Giống như là, nước chanh trong ly của thiếu niên và ly của anh hoàn toàn khác nhau.

"Ông xã, có phải là uống siêu ngon không? Vị chanh rất nhiều, chua chua ngọt ngọt, ầu, còn có mùi thơm của chanh nữa á." Tề Trừng miêu tả không nổi, dù sao đi nữa chanh trong nhà quả thực là chanh tươi!

Cún con bán hàng Tiểu Tề Trừng với đôi mắt đen láy to tròn, mong đợi nghe được phản hồi của khách hàng.

Sau đó cậu thấy khách hàng đem ly nước anh đang cầm trong tay, lãnh khốc vô tình trả lại cho cậu.

"Uống không ngon." Bạch Tông Ân nói.

Chỗ nào không ngon chứ, rõ ràng uống rất ngon mà.

Tề Trừng ngờ vực, chẳng lẽ ly của ông xã không ngon? Cậu đem ly nước lên uống một ngụm lớn, rõ ràng là giống nhau, ngon đến mức muốn bay lên.

"Uống rất ngon mà!"

Bạch Tông Ân nhìn đến cái ly mà thiếu niên vừa uống, sau lại dời tầm mắt đến đôi môi hồng nhuận ánh nước kia của cậu.

Tề Trừng vẫn hồn nhiên không biết, liếm liếm khóe môi.

Vừa vặn hành động này đập vào mắt Bạch Tông Ân, anh bỗng nhiên muốn nếm thử.

"Tông Ân từ nhỏ đã không thích uống nước trái cây, bất kể là mới ép hay ở bên ngoài bán. Nó chỉ uống mỗi nước, sau này mới dần uống cà phê..." Chú Quyền đi ngang qua, thấy Tiểu Trừng hiếu kỳ nên nhiều lời chút, "Tông Ân khi còn bé liền cùng mấy bạn nhỏ khác không giống nhau, rất ít khi ăn đồ ăn vặt, những thứ đó nó không bao giờ chạm vào."

Kinh ngạc đến ngây người.

Trên đời này còn có cả bạn nhỏ không thích đồ ăn vặt!

Không hổ là chồng tui.

Tề Trừng tất nhiên không giống Bạch Tông Ân, khi còn bé, đồ ăn vặt thiếu thốn cho nên miệng cậu đặc biệt thèm. Lên tiểu học, các bạn học lấy đồ ăn vặt ra đùa giỡn cậu, vì không muốn làm ra bộ dáng tham ăn nên Tề Trừng quyết không chú ý đến họ.

Những người đó là những người mắng cậu không cha không mẹ.

Bọn họ muốn cậu bày ra bộ dáng tham ăn để cười nhạo cậu.

"Vậy để tui đi rót cho anh cốc nước!" Cún con xòe móng vuốt ý muốn chạy đi.

Quyền thúc: "Để chú lấy cho, các con cứ ngồi chơi đi."

Tề Trừng cao hứng nói: "Cám ơn chú Quyền." Vậy ly nước chanh kia của ông xã sẽ là của cậu!

Ừng ực ừng ực.

Uống ngon xỉu!

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn, sắc mặt như bình thường mà nhận lấy ly nước.

Chỉ là lúc chơi game, hai người bọn họ lựa chọn chơi hình thức đối kháng, cún con Tiểu Tề Trừng bị đánh cho thua đến gâu gâu khóc.

Oa oa oa chúng ta chơi hình thức hợp tác có được hay không?

Chồng chồng đồng tâm hiệp lực đánh quái có được hay không?

Không muốn bị ông xã ngược quằn ngược quại thế này đâu (*꒦ິ꒳꒦ີ)

Cún con ủ rũ cúi đầu, nước chanh hay đồ ăn vặt cũng không thấy thơm nữa. Chơi một trận thì kết thúc, Tề Trừng nhanh chóng nhảy dựng lên, rất là 'điềm tĩnh' nói: "Ngày hôm nay chơi đến đây thôi, tui không thể quá trầm mê vào game được."

Oa oa oa, game gì mà khó gần chết.

Bạch Tông Ân quét mắt nhìn qua, lãnh đạm nói: "Được"

Vì để bù đắp cho việc ngày hôm nay bị ngược cho sml, Tề Trừng quyết định sẽ đi ra ngoài mua thật nhiều đồ.

Cậu muốn mua thật nhiều truyện tranh, với cả đĩa game cũng có thể nhìn một chút, còn có gà rán với trà sữa, đồ ăn vặt, nước ngọt coca cũng phải —— trong nhà lần trước mua đều đã uống hết.

Trời đất, cả nhà chỉ có mình cậu uống hết luôn đó!

"Tề thiếu gia, để tôi đến thu dọn cho." dì giúp việc tiến đến thu thập phòng khách.

"Cám ơn ạ."

Tề Trừng cao hứng nói cám ơn, cậu thay giày, nói với ông xã và chú Quyền rằng giờ mình muốn đi ra ngoài.

Hai ngày nay, bởi vì trên mặt có thương tổn, chú Quyền nói không được đi ra gió, Tề Trừng bé ngoan nghe lời nên không đi ra ngoài, ủ trong nhà hai ngày, hiện tại được thả cho đi, hiển nhiên cậu rất vui vẻ.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)

Đến khu mua sắm.

Lễ Giáng sinh vừa qua đi, sắp tới đây chính là Tết nguyên đán.

Bên ngoài đại sảnh là cả một mảng đỏ đỏ, hồng hồng rực rỡ. Nào là đèn lồng, sư tử con, rồi những người mặc bộ đồ gấu đi phát tờ rơi ——

Tề Trừng đột nhiên nghĩ đến người thanh niên tuần lộc đã giúp cậu lúc ở quán bar.

Lần trước cậu đi gấp, chưa kịp nói cám ơn với người ta.

Cũng không biết Lilian có trực tiếp xử lý luôn cậu tuần lộc ấy không...

... Nhưng cô ấy cũng đã nói xin lỗi rồi, chắc là sẽ không làm gì đâu nhỉ?

Được người khác tốt bụng giúp đỡ đã là một điều đáng quý, huống chi đối với Tề Trừng, đây lại còn là một người xa lạ đối tốt với cậu. Cậu vậy mà một câu cám ơn cũng không nói với người ta thì thật sự rất không được!

Tề Trừng nhìn thời gian còn sớm, cậu đi tàu điện ngầm, hướng đến quán bar Lam Điều.

Mới hai giờ chiều, trước cửa quán bar vắng hoe, vì còn sớm nên cũng không có khách khứa. Nhân viên phục vụ còn đang lau dọn khắp nơi.

"Có chuyện gì không? Bây giờ còn chưa mở cửa, buổi chiều sớm nhất là sáu giờ mới hoạt động."

Trước là ngày lễ hoạt động, buổi chiều mở cửa sớm.

"Xin hỏi, đêm Giáng sinh hai ngày trước, có một cậu thanh niên giả trang tuần lộc đứng ở đây phát tờ rơi, bây giờ cậu ấy có ở đây không?"

Nhân viên phục vụ mãi mới nhóe người Tề Trừng nhắc đến là ai. "Tên đó sao, trong ngày hôm đó bị cho thôi việc rồi."

Bị cho thôi việc.

"Vậy cho hỏi, anh có phương thức liên lạc với cậu ấy không?"

Nhân viên phục vụ ngại phiền phức, lười biếng phải khai ra thông tin, ngoài miệng nói: "Cậu ta vốn là nhân viên bán thời gian, từ sáng tới tối, bảy, tám giờ mới đến làm việc, tính cách thì kì cục, không thích nói chuyện, cũng không biết phương thức liên lạc. Cậu ta cũng không tự xem lại mình muốn chút, dám trêu chọc với đám phú nhị đại kia, đáng đời, tối hôm đó còn bồi thường tiền..."

Lải nhải lải nhải...

Tề Trừng nghe không nổi nữa. Thật sự là bởi vì giúp cậu nên người ta mới bị đuổi việc.

Cực kì áy náy.

Cậu ấy lại còn phải bồi thường tiền.

"Có thể làm phiền anh giúp tôi một chút—— "

"Ấy, là cậu sao." Một cô gái từ đâu tiến đến cắt ngang cuộc trò chuyện, lại thấy đối phương không nhận ra mình liền nói: "Không nhận ra tôi sao? Tôi phát tờ rơi ở cửa nha, lúc ấy ánh mắt của cậu còn không dám nhìn tôi đó."

Không lẽ lúc đó cậu thanh niên này đúng là không nhìn nàng một cái thật?

"Cậu rốt cuộc thành niên chưa vậy?" Nam nhân bình thường sao có khả năng không nhìn đến người đẹp chứ.

Tề Trừng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra rồi, là cô gái hôm đó đứng bên cạnh cậu tuần lộc.

"Thành niên chứ, tui năm nay đã hai mươi, kết hôn luôn rồi đó!"

Thành niên rồi nhưng là kiểu người thành niên đã có gia thất nha.

Cún con tự hào. jpg

"Chẳng trách." Cô gái lầu bầu. Biết được nguyên nhân rồi, thì ra không phải là do cô không dễ nhìn. Sau đó cô gái nói: "Cậu tìm cậu ta sao? Tôi có số điện thoại này, muốn không?"

"Muốn. Cám ơn."

Tề Trừng lấy điện thoại di động ra, lưu lại số điện thoại. Nói cám ơn một lần nữa rồi mới rời khỏi. Nghe được sau lưng nam nhân viên khi nãy cằn nhằn rằng tại sao đưa số điện thoại, không sợ đám người Triệu Tam Thiếu kia không vui sao. Cô gái thiếu kiên nhẫn cắt ngang: "Bây giờ người ta chả có ở đây, cậu không cần phải nịnh hót như thế. Họ đã hai ngày rồi cũng có đến đây đâu."

"Đúng là rất kỳ quái, khi trước mỗi ngày đều đến đây, không hiểu sao sau lần đánh nhau kia lại..."

____

Cậu gọi vào số điện thoại khi nãy, không ai bắt máy.

Tề Trừng cúi đầu nhắn tin [ xin lỗi đã làm phiền, tui là người hai ngày trước... ]

Mãi đến tận lúc mua đồ xong chuẩn bị trở về cũng không có hồi âm, như là đá chìm dưới đáy biển, không một chút tin tức.

Tề Trừng đi quẹt thẻ ông xã cũng không thấy vui vẻ nữa. Người ta vì cậu mà mất việc, lại còn bồi thường tiền. Trong lòng nặng trĩu, đến nhà sách cũng không muốn đi, cậu cúi đầu ủ rũ đi mua một gói hạt dẻ rang đường.

___

Thơm ghê.

Trong nhà truyền đến mùi thơm của đồ ăn, chú Quyền hôm nay làm bánh rán với cháo đậu. Thịt thái mỏng xào nước tương, trứng xào tiêu, khoai tây cắt sợi chua cay, rất thích hợp cuốn lại thành một cuộn. (Kiểu gỏi cuốn or chả giò chăng?)

"Con về rồi."

"Tiểu Trừng mua cái gì? Ôi là hạt dẻ sao, vừa vặn thả vào trong cháo nhất định sẽ càng thơm ngọt." Chú Quyền lấy một phần, nhưng thấy Tiểu Trừng đi ra ngoài chơi về lại không vui vẻ lắm liền hỏi "Xảy ra chuyện gì sao?"

Tề Trừng lên tinh thần, nói: "Có chút đói bụng ạ."

"Vậy con ăn trước bánh rán nhé."

Trước đây, chú Quyền từng làm việc bếp núc ở mấy bữa tiệc lớn, nên những món ăn này làm rất ngon. Tề Trừng rửa sạch tay, cuốn cái bánh rán bao bọc sợi khoai tây, thịt thái mỏng, thêm một chút hành xắt lát. Bánh rán là đồ ăn phụ cho nên khá mỏng manh, nhưng bây giờ cuốn lại với nhiều đồ ăn bên trong, cắn một miếng. Vị ngon lưu lại đầy trong miệng.

Tề Trừng lập tức vui vẻ lên một xíu.

Cũng chỉ có một xíu thôi.

Cậu hự hự gặm xong một cái cuốn mới phát hiện không biết ông xã đã ở đây từ khi nào.

Giật cả mình.

Bạch Tông Ân mặt lạnh. Bây giờ mới chú ý đến anh.

"Ông xã, anh muốn ăn một cuốn không? Tui cuốn giúp anh nhá?"

"Không cần." Bạch Tông Ân từ chối.

Tề Trừng cúi đầu nhìn thấy ngón tay của chính mình —— hình như vừa nãy ăn cậu còn mút mút đầu ngón tay...

Bị ông xã ghét bỏ. (◞‸◟;)

"Tui đi rửa tay sạch sẽ liền." Tề Trừng cao giọng.

Cậu cũng thích sạch sẽ!

Chỉ là chú Quyền làm đồ ăn quá ngon nha.

Bạch Tông Ân không trả lời, mà là hỏi: "Cậu vừa nãy đi mua chim sẻ nhỏ tập hai à?"

!!!!!

A a a phải nhịn xuống, không nhịn được lại nói ông xã là đồ cực kì hư hỏng nữa.

Tề Trừng trợn tròn cặp mắt, sưng mặt phồng má giận mà không dám nói gì.

Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu.

Ông xã lại trêu cậu là chim sẻ nhỏ!

Lại còn tập 2!!!

"Tui không có mua."

Tề Trừng khi nãy còn đang trưng ra khuôn mặt cún con không còn hưng phấn với đồ ăn. Dù chú Quyền hỏi 'làm sao vậy', cậu cũng không có nói ra. Vậy mà bây giờ Bạch Tông Ân thuận miệng trêu vài câu, Tề Trừng như được bật máy hát, cún con gâu gâu nói: "Ngày hôm nay, tui không có đi mua truyện, mà tui đi đến Lam Điệu, là cái quán bar lần trước á."

"Nơi cậu đánh nhau?"

Ông xã biết rồi còn hỏi.

Nhịn xuống nhịn xuống, không thể nói ông xã là đồ hư hỏng.

"Sai rồi, phải nói đó là nơi mà chim sẻ nhỏ hóa thành mặt mèo mướp."

A a a a a a!!!!!

Không nhịn được nữa.

Ông xã là đồ cực kì hư hỏnggggg!

Đồ! Xấu! Xa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.