Tề Trừng khóc rất lớn, nghe vô cùng thương tâm, giống như là chó con gâu gâu gâu.
Cậu khóc mệt rồi thì giờ bắt đầu sụt sịt.
Bạch Tông Ân vốn đang mềm lòng, bây giờ lại cảm thấy buồn cười, anh cầm khăn giấy đưa tới. Tề Trừng gâu gâu khóc, dùng khăn giấy tùy tiện lau một chút, sau đó lại thấy bi thương vô cùng, tiếp tục khóc, cậu cầm khăn giấy lau lung ta lung tung trên mặt.
Bạch Tông Ân không nhìn nổi nữa, rút thêm khăn giấy ra chậm rãi lau sạch nước mắt cho gương mặt lem luốc của cún con.
Đôi mắt cậu đỏ hồng hồng, mí mắt cũng sưng lên, may là mắt to nên nhìn cũng không quá khó coi.
"Tôi còn chưa có chết -- "
"Không cần nói, không cần nói, anh phải sống lâu trăm tuổi." Tề Trừng âm thanh nghẹn ngào mau mau che kín miệng ông xã.
Mới từ bệnh viện về mà lại nói cái lời xúi quẩy gì vậy chứ.
Tay của thiếu niên rất ẩm ướt, dính nước mắt của chính mình, giờ lại đụng chạm môi của anh. Vốn dĩ phải chán ghét, thế nhưng Bạch Tông Ân lại nhẹ động môi dưới, cảm thấy một mảnh mềm mại, nguyên tắc giới hạn của căn bệnh khiết phích giờ lại có chút mơ hồ.
"Không được nói lung tung."
Thiếu niên rất nói nghiêm túc, đôi con ngươi được nước mắt giội rửa qua, rất đen rất sáng, vừa nhìn liền cảm thấy đẹp đẽ.
"Hức ~ "
Tề Trừng nấc một cái, sau đó thì nấc đến không thể dừng lại được.
Cún con tội nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-doi-bung-doi-bung-com-com/2422127/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.