Chương trước
Chương sau
Lần trước đến Tưởng gia ‌đã là buổi tối, bóng đêm sâu đậm, mặc dù hai bên có đèn đường nhưng phong cảnh xung quanh cũng không nhìn rõ được. Lần này lại không giống như vậy, Vịnh Thiện Thủy ban ngày một bên là ngọn núi xanh rờn, một bên là hồ nước xanh thẳm, thậm chí Tề Trừng còn nhìn thấy có vài con chim lớn bên trong đó.

"Ông xã, có chim kìa, lớn thật đó."

Bạch Tông Ân theo thiếu niên ánh mắt nhìn sang, trầm mặc một chút rồi nói: "Là thiên nga."

!!!

Câu Cún con trừng lớn ‌đôi mắt.

Núi không phải dạng cao chót vót mà khá thấp, trông rất đẹp, hồ nước vô cùng lớn với độ cong là nửa cung tròn‌. Một bên khác là hàng dài những tòa biệt thự lớn, chậm rãi đi lên chính là Tưởng gia.

Tưởng gia nằm ở vị trí cao nhất, cánh cổng là một màu đen tuyền, có thể quét qua biển số xe rồi mới mở cửa, cửa sắt chậm rãi mở ra, tài xế lái xe đi vào dọc theo đài phun nước rồi chạy thẳng tới nhà chính Tưởng gia.

Nhà chính có hình chữ '凹' với phong cách châu Âu được trang trí tinh xảo đẹp đẽ. Lần trước tổ chức tiệc rượu không phải ở sành chính, mà là ở sảnh bên. Lần này bọn họ đến làm khách nên cửa nhà chính mở rộng, quản gia đứng phía trước sẵn sàng tiếp đón.

Đại sảnh trang trí rất xa hoa đẹp đẽ, Tề Trừng không biết nên hình dung như thế nào, nhưng bất ngờ là cậu cũng không còn cảm thấy gò bó với căng thẳng nữa, có thể là bởi vì bên cạnh còn có ông xã đi cùng, hoặc cũng có thể là vì Tề Trừng rất không thích Tưởng Kỳ Phong, cho nên dù nơi này xa hoa sang quý như thế nào đi nữa thì cậu cũng không muốn lộ ra sợ hãi khi ở đây.

"Anh, anh dâu."

Tưởng Chấp đang ngồi trên sofa thấy vậy thì nhảy cẫng lên, một mặt vui mừng 'Tạ ơn trời đất, cuối cùng hai người cũng đến', 'Cứu em trai nhỏ từ trong nguy nan với'.

Thì ra vừa nãy Tưởng Kỳ Phong đã hỏi hai, ba câu về chuyện học hành của hắn, nói xong thì hai cha con lại khô cằn ngồi đấy. Chưa được bao lâu thì Tưởng Kỳ Phong bắt đầu moi móc tật xấu của con trai, tỷ như ngồi đàng hoàng, nhanh chóng đi thực tập, bla bla… Tưởng Kỳ Phong có ý muốn để Tưởng Chấp tốt nghiệp trước thời hạn.

Bởi vì Tưởng Chấp nói rằng lúc nào hắn ở nhà anh trai cũng đều ngồi như vậy, giờ bắt hắn ngồi ngay ngắn thì thật không thoải mái chút nào. Sau đó liền bị Tưởng Kỳ Phong bẻ lái sang chuyện tốt nghiệp sớm một năm.

Khi trước Bạch Tông Ân tốt nghiệp sớm, các giáo sư ai ai cũng muốn tranh giành, hi vọng Bạch Tông Ân có thể đi sâu vào nghiên cứu hơn, cân nhắc đến việc học tiếp để lấy bằng tiến sĩ.

Tưởng Kỳ Phong so sánh hắn với Bạch Tông Ân, Tưởng Chấp nghe vậy cũng không cảm thấy tức giận gì mà ngược lại còn không tim không phổi nói:

"Anh con quá lợi hại, anh ấy đỉnh hơn con nhiều, con không làm được như anh ấy đâu."

Lập tức sau đó bầu không khí trở nên nát bét, Tưởng Chấp có thể nhìn ra sắc mặt của ba hắn trở nên khó coi rất nhiều, nhưng không ai có thể cứu hắn cả, bởi vì mẹ hắn vì muốn hai ba con có thể tâm sự với nhau nên đã mượn cớ rời đi từ trước.

Thật may là anh hắn đến rồi.

Tưởng Chấp thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tại sao ba mình lại tức giận đến như vậy, hắn nói đúng mà, anh trai hắn ưu tú từ nhỏ, điều này ai mà chẳng biết chứ.

Hắn chỉ một tên em trai mà thôi, sao lại muốn để hắn đối đầu với anh trai, rồi lại còn muốn vượt qua anh ấy nữa cơ chứ!

"Tông Ân."

Tưởng Kỳ Phong khôi phục sắc mặt, quanh năm là người bề trên nên mặc dù muốn hòa ái nói đôi câu nhưng khí chất vẫn nghiêm túc như trước, có cảm giác xa cách.

Trưởng bối cao cao tại thượng đang bố thí hỏi vài câu với vãn bối.

Thật sự là khiến người ta không thể vui vẻ nổi và cũng không cách nào thân cận được.

"Chú Tưởng."

Bạch Tông Ân không lạnh không nhạt chào một tiếng, trước sau như một, rồi nắm tay Tề Trừng nói: "Bạn đời của tôi, Tề Trừng."

Tề Trừng đã tự tẩy não chính mình cả một buổi sáng, cậu rất sợ làm lộ ra đầu mối, nhưng lúc này đây khi được xã nắm tay thì cậu lại bình tĩnh vô cùng, trong lòng cũng không còn chút căng thẳng nào, xóa đi những lời lự kính mà người bên ngoài nói về Tưởng Kỳ Phong. Đối phương chính là người bình thường, à không, là một hung thủ giết người khát máu mới đúng. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc báo thù…

Tề Trừng nghe thấy mình đã lễ phép chào một tiếng chú Tưởng.

Thái độ của chồng chồng hai người cũng không khiến Tưởng Kỳ Phong cảm thấy chỗ nào không đúng.

Quá nhiều người cứ gặp ông ta là căng thẳng, bó tay bó chân hoặc là hưng phấn đến mức lúng túng. Mà Tưởng Kỳ Phong cũng coi như là đã nhìn Bạch Tông Ân lớn lên‌, từ khi Bạch Tông Ân xảy ra tai nạn giao thông rồi đến sau khi hai chân không có cách nào đứng lên, từ một người con trai hướng ngoại sáng sủa biến thành dáng dấp lạnh nhạt như bây giờ… Hết thảy đều có lý do.

Còn cái người nhỏ hơn kia có lẽ cũng đã được Bạch Tông Ân chỉ bảo gì rồi.

"Lại đây ngồi đi."

Tưởng Kỳ Phong chỉ vào ghế sofa rồi nói.

Tề Trừng được ông xã nắm tay, cậu ngồi trên ghế sofa lén nhìn anh.

Bạch Tông Ân nắm tay thiếu niên, nói: "Để anh ngồi cạnh em." rồi ngồi vô cùng gần cậu.

Tưởng Kỳ Phong thu hồi ánh mắt, đúng như ông ta nghĩ, đứa nhỏ kia đang rất căng thẳng và vô cùng ỷ lại vào Bạch Tông Ân.

Tưởng Chấp ngồi trên tay vịn của sofa, đôi chân dài không chỗ gác nên cứ đung đưa đung đưa. Hắn ngồi sát bên cạnh anh trai và anh dâu, cách ba mình vô cùng xa. Tưởng Chấp thấy Tưởng Kỳ Phong nhíu mày lại nhưng cũng không nói thêm gì.

Quản gia đến dâng trà và bánh ngọt, Tưởng phu nhân Triệu Thiến cũng đúng lúc tới.

Triệu Thiến mặc một chiếc váy đan len đơn giản, tóc dài xõa ra phía sau, chân mang dép lê trong nhà, nhìn từ đầu đến chân trông vừa thoải mái ở nhà, vừa mang lại cảm giác tinh xảo.

So với bộ dáng của Triệu phu nhân trong tiệc rượu lần trước thì bây giờ Tề Trừng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Tiểu Trừng với Tông Ân đến rồi sao? Tiểu Chấp vừa mới nhắc đến hai đứa đấy."

Triệu Thiến nói chuyện sảng khoái, giọng điệu nghe cũng rất thân mật:

"Cho Tiểu Trừng nước trái cây, còn trà bánh thì để đấy, với bánh ngọt buổi sáng vừa làm xong cũng bưng lên đi." câu sau là nói với quản gia.

"Cái này cũng không ngọt lắm, Tiểu Trừng yên tâm, sẽ không mập đâu."

"Vâng ạ, cám ơn dì Triệu." Tề Trừng gật đầu nói.

Triệu Thiến trông như rất thích Tề Trừng, bà cười vui vẻ nói: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật đấy. Tiểu Trừng không có mập chút nào, còn dì thích ăn ngọt nhưng lại sợ béo, nên dì chỉ có thể kêu đầu bếp làm ít ngọt để dỗ dành miệng mà thôi."

Có Triệu Thiến ở đây, bầu không khí lập tức nóng lên rất nhiều. Thỉnh thaỏng Triệu Thiến cũng nói đùa, trêu ghẹo chồng mình, biểu tình Tưởng Kỳ Phong cũng rất ôn hòa, không hề tức giận, thậm chí còn phụ họa theo Triệu Thiến.

Nếu như không phải Tề Trừng đã sớm biết Tưởng Kỳ Phong là loại người gì thì nhất định cậu đã bị bầu không khí trước mắt này lừa gạt rồi.

Sẽ nhìn lầm rằng dù Tưởng Kỳ Phong là một người không giỏi ăn nói, rất nghiêm túc nhưng vẫn vô cùng yêu thương quan tâm đến vợ, là một người chú tốt bụng chăm sóc che chở cho con trai của bạn tốt, bởi vì Triệu Thiến đã nói: Chú Tưởng của cậu vừa về đến nhà đã lập tức nhắc tới Bạch Tông Ân, muốn mời đến nhà chơi.

Rõ ràng là muốn hỏi cổ phần thì có!

Tề Trừng nghĩ trong lòng.

Sau khi nghĩ xong thì lại nhanh chóng vùi đầu gặm bánh gato, may là sáng sớm Tề Trừng mới tự tẩy não chính mình rồi, nếu không thì bây giờ cậu đã trở nên tức giận, biểu tình cũng sẽ để lộ ra ngoài.

Bạch Tông Ân ừm một tiếng, không nói gì thêm mà quay sang đưa nước trái cây cho thiếu niên.

Tề Trừng đang một tay bưng đĩa bánh, một tay cầm đồ ăn nên không thể cầm ly nước, cậu tròn mắt nhìn nhìn vào ly nước trái cây mà Bạch Tông Ân đang cầm.

Bạch Tông Ân thấy thế liền cầm ly nước trái cây đưa lên bên môi của thiếu niên, tự mình cho cậu uống.

Không, không phải ý này mà...

Cậu chỉ muốn ông xã chờ mình một chút, muốn anh để xuống rồi tí nữa ăn xong cậu sẽ uống cơ.

Nhưng ông xã đã đưa nước đến bên môi rồi mà cậu lại không uống thì có phải là không cho ông xã mặt mũi rồi đúng không?

Tề Trừng Trừng lập tức cúi đầu nhấp một hớp, nước trái cây chua chua ngọt ngọt uống ngon cực.

Sau đó, cậu thấy Tưởng phu nhân đang mỉm cười nhìn mình, hai tai lập tức đỏ bừng.

Tưởng Chấp một mặt 'thấy nhiều quá nên chai lì rồi', hắn ngồi xuống sofa rồi nói: "Mẹ, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, ở nhà ‌là anh con còn lột tôm cho anh dâu nữa đó!"

"Tông Ân thương cháu dâu như vậy là chuyện tốt." Triệu Thiến nhìn đôi chồng chồng son một câu anh hai câu em, tình cảm như vậy không thể là giả được. Bà không khỏi nhớ đến ba mẹ của Bạch Tông Ân, khi trước lúc nào họ cũng tình tứ như thế, nghĩ đến đây, Triệu Thiến liếc nhìn chồng mình.

Tưởng Kỳ Phong đang nhìn điện thoại di động, hình như là đang gửi cái gì đó đi, không bao lâu ông ta đã đứng lên, dường như là có việc phải gọi điện thoại. Triệu Thiến thu hồi ánh mắt, bà đã sớm không còn hy vọng gì với Tưởng Kỳ Phong rồi, mong chờ gì nữa chứ.

"Tiểu Chấp, con dẫn anh con với Tiểu Trừng đi tham quan trong nhà một chút, lát nữa rồi quay lại ăn cơm."

Triệu Thiến nói.

Tưởng Chấp còn ước gì bọn hắn tự mình chơi, ở đây nói những chuyện kia với ba mẹ hắn thật nhàm chán muốn chết, vậy nên hắn lập tức đứng lên nói: "Anh, chúng ta đi dạo đi."

Tề Trừng đã ăn xong bánh gato nhỏ rồi nên cùng ông xã và em trai Husky đi tham quan.

Tưởng gia ‌thật sự rất lớn, sảnh bên chính là nơi đã tổ chức tiệc rượu, lần trước bọn họ đã tới đây. Triệu Thiến là phu nhân thích nhất là tổ chức tiệc rượu, tiệc lớn tiệc nhỏ gì đều thích. Hoặc đôi khi bà sẽ ra nước ngoài đi mua sắm, phần lớn là vào những khoảng thời gian tổ chức tuần lễ thời trang.

Phòng của Husky nằm ở lầu hai, đứng ra ngoài lan can có thể thấy được cả ngọn núi, hơn nữa còn có thác nước.

"Mùa hè có thể chơi thuyền kayak ở hồ đằng kia, trực tiếp chèo đến giữa hồ cũng được luôn." Tưởng Chấp nói.

Tề Trừng:...

Thật là mở mang tầm mắt mà.

Vườn hoa như một cái mê cung lớn, nhà kính trồng hoa cũng có, phần núi bên cạnh vẫn đang sửa đường, Tưởng Chấp nói ăn cơm xong thì có thể qua đó chơi một lát. Ở đó cũng có thể nhìn thấy hồ nước này theo một hướng khác nữa.

Tề Trừng cảm thấy Tưởng gia lớn vô cùng, phi ngựa trong đây luôn cũng được. Tưởng Chấp nghe vậy liền tiếc nuối nói rằng chỗ này không có trường đua ngựa, nhưng sân bắn thì có một cái.

???

"Ba tôi làm đấy, lúc không có chuyện gì làm thì tới đó bắn vài ba phát, ở bên ngọn núi đó đó."

Tề Trừng Trừng nhất thời cảm thấy đằng sau cái sở thích này thật ra là một thuyết âm mưu…

Ở trên nữa chính là nơi ở của chủ nhà, bọn họ không đi xem mà đến sau vườn. Nơi đây có một cái xích đu, Tề Trừng thích ý ngồi lên đu qua đu lại, chơi rất vui.

Tưởng Chấp thấy vậy thì ở phía sau nói xích đu này mới được lắp lại, trước đây có lần hắn chơi đến mức bị hất văng ra ngoài, trực tiếp mẻ luôn cái răng cửa.

"..." Tề Trừng không dám lung lay thêm.

Nếu răng của cậu mà bị mẻ mất là cả đời cậu sẽ không bước ra ngoài đâu.

"Ha ha ha ha ha tôi lừa cậu đó anh dâu."

Tưởng Chấp cười ha ha, không ngờ anh dâu lại tin là thật, sau đó hắn lập tức nghe thấy anh trai nói:

"Hình như dì Triệu không biết cậu có bạn trai —— nói chính xác hơn là đối tượng theo đuổi mới đúng, người ta còn chưa đồng ý cậu nên không tính là bạn trai được."

Trúng tim đen.

Tưởng Chấp không cười được nữa, ngóng ngóng vây quanh anh trai: "Anh, anh sẽ không nói ra đâu mà đúng không? Em van anh đừng nói mà, em sai rồi, em không nên đùa anh dâu như thế."

"Trừng Trừng, em nói xem."

Tề Trừng nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Nói ra đi thôi, để cho dì Triệu quản cậu ta nghiêm vào."

Tưởng Chấp:!!!

"Ha ha ha ha ha ha đùa cậu đó." Cậu đâu có phải là nam phụ ác độc đâu mà làm chuyện đó chứ.

Trong tiểu thuyết, Tưởng phu nhân có thể được coi là hòn đá lớn nhất cản lại con đường tình yêu của hai nam chính. Khi đó Tưởng Chấp và Úc Thanh Thời đã ở bên nhau rồi. Tưởng phu nhân muốn Úc Thanh Thời và Tưởng Chấp chia tay, bức cho Tưởng Chấp ầm ĩ thật lớn với gia đình rồi cắt đứt quan hệ, mặc dù như vậy nhưng Tưởng phu nhân vẫn không dừng tay, bà sử dụng đủ mọi thủ đoạn tác động đến sự nghiệp của Úc Thanh Thời, khiến con đường diễn viên của y xuất hiện nguy cơ, dù thế nhưng Úc Thanh Thời vẫn không buông bỏ đoạn tình cảm này của hai người.

Lúc ấy, đồng nghiệp lúc nào cũng mắng Tưởng phu nhân ra tay quá ác độc, cuối cùng khi Tưởng phu nhân hóa điên rồi bị đưa vào viện điều dưỡng thì bọn họ đều cảm thấy thỏa mãn vô cùng, nói rằng nhân vật phản diện Bạch Tông Ân này làm rất tốt.

Tề Trừng không muốn làm vật cản trên con đường tình yêu của hai vai chính công thụ, cũng không muốn ông xã dọn hòn đá mang tên Tưởng phu nhân này, cậu chỉ nghĩ về cuộc sống của bọn họ và ủng hộ mọi quyết định của ông xã mà thôi.

Quản gia xuất hiện mời ba người trở lại ăn cơm.

Trên bàn cơm có rất nhiều các loại món ăn, có thanh đạm, có màu sắc, mặn nhạt phối hợp vô cùng hợp lí và tất cả đều là đồ Trung.

Triệu Thiến bắt chuyện kêu Tề Trừng ăn cơm: "Không phải câu nệ khách khí làm gì, con thích cái gì thì cứ gắp cái đấy đi, dì sẽ không gắp cho con đâu. Thích gì ăn nấy, cứ thoải mái như là ở nhà mình‌."

"Được ạ, cám ơn dì." Tề Trừng nói.

Triệu Thiến: "Tiểu Trừng thật là ‌ ngoan, vừa nhìn đã thích, dì hận không thể để Tiểu Trừng là con trai của dì, không giống như Tưởng Chấp lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng, cũng không nghe lời gì cả, cả ngày không chịu ở nhà‌."

"Mẹ, con cũng có phải chó đâu mà bắt con trông nhà chứ."

Tưởng Chấp nói.

Tề Trừng: Ha ha ha ha ha ha ha.

Quả nhiên ‌sắc mặt của dì Triệu lập tức thay đổi, giống như giận mà cũng giống như cười: "Thôi, mẹ cũng lười quản con."

Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt. Tưởng Chấp có thể là đột biến gen, hắn hoàn toàn không giống với Triệu Thiến và Tưởng Kỳ Phong một chút nào. Triệu Thiến cường thế chu đáo, giao tiếp với xã hội vô cùng thuần thục, muốn cậu tự tung tự tác để khiến cậu không còn cảm giác xa lạ. Mà Tưởng Kỳ Phong thì lại nghiêm túc thâm trầm, không thích nói chuyện.

Tưởng Chấp hào phóng ngay thẳng, nhưng ở hắn không thể tìm thấy được sự khéo léo đưa đẩy trong xã giao. Hắn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, thậm chí đôi khi còn có chút ngớ ngẩn.

"Chú nghe luật sư nói con đưa cổ phần cho Tề Trừng à?"

Tưởng Kỳ Phong giống như đang thuận miệng nói chuyện phiếm.

Bạch Tông Ân ừm một tiếng nói: "Trừng Trừng đã cắt đứt quan hệ với Tề gia rồi."

Lời này thì cả Bạch Tông Ân và Tề Trừng đều biết rằng chuyện chuyển nhượng cổ phần và Tề gia không có liên quan gì, nhưng những người khác nghe thấy lời này thì lại là có...

Tưởng phu nhân thì đã bắt đầu nghĩ lung tung trong đầu, tự biên tự diễn lời chưa nói xong của Bạch Tông Ân.

Tề Trừng và Tề gia cắt đứt quan hệ nên anh mới tặng cổ phần cho Tề Trừng, coi như bù đắp cho cậu.

Vừa rồi đúng là Tưởng phu nhân có nhìn ra được tình cảm của đôi chồng chồng này là thật, không phải giả vờ, nhưng bà lại không ngờ Bạch Tông Ân sẽ thật sự tặng cổ phần cho Tề Trừng. Mà thật ra cũng không kinh ngạc lắm, Bạch Tông Ân là con trai của Bạch Hoa, loại chuyện như vậy Bạch Hoa hoàn toàn có thể làm được...

Nếu như muốn Tưởng Kỳ Phong trao lại quyền điều hành Tưởng thị cho con trai của bà, Triệu Thiến cười lạnh trong lòng, nghĩ cũng đừng nghĩ. Chờ đến khi Tưởng Kỳ Phong về hưu rồi thì có khi ông ta vẫn còn nắm khư khư tất cả trong tay ấy chứ.

Tưởng Kỳ Phong yêu nhất là bản thân mình và quyền thế đang có trong tay.

Triệu Thiến biết điều ấy.

"Cho Trừng Trừng thì cứ cho thôi, dù sao cả hai cũng là chồng chồng, cổ phần ở trong tay ai cũng như nhau cả."

Triệu Thiến ẩn ý nói.

Tưởng Kỳ Phong giống như không nghe ra ý tứ trong lời của Triệu Thiến, ông ta nói tiếp: "Một thời gian nữa công ty sẽ tổ chức đại hội cổ đông, trước đây con không thích có mặt thì hiện tại cứ giao cho Tề Trừng, để cậu ấy gặp gỡ người này người nọ."

Như là không cần Bạch Tông Ân có đồng ý hay không mà tự mình đã bày sẵn mọi chuyện.

Bạch Tông Ân không nói gì, Tề Trừng cũng không nói chuyện.

Còn Triệu Thiến bị làm lơ, tuy rằng ‌trong lòng đã sớm biết đáp án là không thể nhưng bà vẫn rất không vui. Vì vậy bàn ăn vốn dĩ đang rất vui vẻ thì bầu không khí lại trở nên kỳ quái, cũng may là bọn họ đã ăn cơm gần xong rồi.

Ăn cơm xong, Triệu Thiến có thói quen ngủ trưa nên bà nói: "Mấy đứa tự mình chơi đi, đừng vội trở về làm gì, thật vất vả mới tới một chuyến, dì còn muốn nói chuyện với mấy đứa nhiều hơn. Nếu mệt mỏi thì bên trong có phòng đấy, đó là phòng đã được chuẩn bị cho Tông Ân, bình thường không có ai ở cả." Câu sau là nói với Tề Trừng.

Tề Trừng nhìn ông xã, thấy anh gật đầu rồi mới đồng ý.

"Đứa nhỏ này, con quá nghe lời Tông Ân rồi đó."

Triệu Thiến nói một tiếng. Vốn dĩ bà muốn nói Tề Trừng phải chú ý nghe lời Bạch Tông Ân một chút, nhưng hôm nay thấy nhiều như vậy, căn bản không cần bà nói nữa ——

Nhưng Triệu Thiến lại nghĩ đến Bạch Tông Ân chuyển nhượng lại cổ phần cho Tề Trừng... Đúng là không phải người đàn ông nào cũng giống như Tưởng Kỳ Phong. Triệu Thiến vừa nghĩ ‌tới đây‌ liền không còn tinh thần nói chuyện nữa, bà vung vung tay bảo mấy đứa đi chơi đi.

Bọn họ ra phía sau núi, bên kia có sân bắn, là bắn bằng súng ngắn thật.

"Hợp pháp đó, yên tâm."

Tưởng Chấp nói xong thì liền nhanh gọn cầm súng lên, ngắn chuẩn vào bia rồi bắn một phát.

Trúng rồi.

"Không tệ không tệ." Anh dâu bình luận.

Tưởng Chấp đặt súng xuống, hỏi anh dâu có muốn chơi hay không, rất đơn giản, dù có bắn không trúng cũng không sao.

"Tôi không thích chơi bắn súng." Tề Trừng nói.

Bạch Tông Ân nhéo‌ lòng bàn tay của thiếu niên, không khác gì đang nhéo móng mèo cả, anh nói: "Đi chơi đi, anh không tức giận."

Làm gì có tức giận, là ghen tuông mới đúng.

Tề Trừng Trừng nhỏ giọng thầm thì trong bụng.

Tưởng Chấp nhớ lại uy lực ghen tuông vô cực của anh mình‌ thì yên lặng bổ sung:

"Thật ra bắn súng không vui lắm, hay là chúng ta ra chỗ khác chơi đi?"

"Để Trừng Trừng chơi một lát đã." Bạch Tông Ân cổ vũ: "Đi nhìn thử một chút đi, biết đâu em lại thích."

Tề Trừng nghe thấy ông xã bảo mình đi xem thử thì lập tức nhớ đến anh từng nói rằng sẽ cùng với mình đi tìm ước mơ‌… Trong lòng Tề Trừng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, đã từng không có cơ hội thử qua, vậy thì hiện tại có thể thử một chút rồi.

Dưới ánh mắt cổ vũ của ông xã, Tề Trừng gật đầu một cái.

"Tiểu Chấp, cậu dạy em ấy đi." Bạch Tông Ân nói với em trai thì không còn giọng điệu cổ vũ như lúc nãy nữa.

Tưởng Chấp:...

Tưởng Chấp nói rất đơn giản, phải bóp cò như thế nào bla bla, toàn bộ quá trình đều không dám đụng vào người Tề Trừng. Nói xong thì hắn giao súng cho anh dâu, đứng cách xa cậu một khoảng rồi tự mình làm mẫu.

Súng cũng không nặng lắm, âm thanh sau khi bắn ra cũng không lớn, giống như một món đồ chơi dùng đạn vậy. Tề Trừng không có đam mê với quân dự nên không biết gì. Lúc cầm súng lên cậu còn có hơi căng thẳng, đeo tai nghe lên rồi bắn phát súng đầu tiên.

Màn hình điện tử hiện ra bắn không trúng bia.

Bắn xong một phát đạn, Tề Trừng cảm thấy ngón tay của mình cứng đờ. Vốn dĩ cậu thấy súng không nặng chút nào thế nhưng hiện tại lại vô cùng đáng thương mà làm nũng với ông xã:

"Chơi không vui chút nào cả anh ạ, cánh tay em đau muốn chết, cả ngón tay cũng cứng hết luôn rồi nè."

"Chắc là em trời sinh đã có thể chất của cá mắm nhỏ rồi phải không nhờ?"

Cậu tự bỏ thêm chữ 'nhỏ' vào câu nói, vì như vậy nghe có vẻ đáng yêu thêm một chút. (. ❛ ᴗ ❛.)

Câu Cún con tâm cơ. jpg

Bạch Tông Ân đan xen mười ngón tay với thiếu niên, anh nói: "Thử thôi, lần sau chúng ta lại đổi cái khác."

"Vâng." Tề Trừng gật đầu, chỉ cần có thể ở cùng ông xã thì muốn cậu thử cái gì cũng được hết!

Đột nhiên cậu nghĩ đến 'phương thức mới' thì mặt lập tức đỏ bừng.

A a a a a không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa! Mày không biết đây là chỗ nào hả, sao lại nghĩ đến chuyện đó vậy chứ!!!

Chẳng lẽ cậu nhất định không có chí hướng nào sao!

Sau đó thì cả ba trở về nghỉ ngơi một chút. Hơn ba giờ chiều, đầu bếp nướng bánh ngọt, Tưởng phu nhân thay quần áo rồi gọi bọn họ đến nhà kính trò chuyện một chút. Sau khi nghỉ ngơi xong thì tinh thần Triệu Thiến cũng tốt trở lại, bà nhớ lại bầu không khí bữa cơm trưa lúc nãy không tốt nên lần này chuyển sang đề tài khác.

"Đúng rồi, dì vừa mới nhớ ra, Tông Ân và Tiểu Trừng kết hôn rồi nhưng có phải là chưa tổ chức lễ cưới hay không?"

Bạch Tông Ân ừm một tiếng: "Chỉ lĩnh chứng thôi, lúc đó có hơi vội vàng."

"Vậy là con thật không đúng rồi đó, không phải dì nói con, chứ..."

Triệu Thiến oán trách: "Tiểu Trừng ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, người trẻ tuổi các con chỉ thích lĩnh chứng đơn giản rồi thôi, chuyện này không thể như thế được, phải có lễ nghi đàng hoàng mới đúng."

Chuyện kết hôn của con trai thì Tưởng phu nhân không vội lắm, cứ từ từ chọn lựa vẫn được.

Ở phương diện này Triệu Thiến vô cùng nhiệt tình, dù sao thì chuyện tiêu xài tiền bạc bà đều có thể an bài xong xuôi, tốn bao nhiêu tiền bà cũng chẳng để ý, có thể tạo nên thanh danh tốt thì cớ gì mà không làm lớn chứ.

"Không cần làm phiền dì Triệu, tổ chức lễ cưới ra sao thì tôi sẽ thương lượng với Trừng Trừng, dựa theo sở thích của em ấy là được."

Hiếm khi Bạch Tông Ân nói nhiều hơn, anh từ chối ý muốn nhúng tay an bài của Tưởng phu nhân, không nhanh không chậm nói:

"Chờ xuân về hoa nở là vào tầm tháng tư, không biết liệu Trừng Trừng có đồng ý không?"

Vốn đang gặm gặm bánh gato - Tề Trừng:!!!

Hai má phình ra hệt như chú chuột nhỏ, cậu tròn hai mắt ánh nước long lanh, gật đầu liên tục.

Đồng ý đồng ý!

Trừng Trừng đồng ý hết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.