Chương trước
Chương sau
"Lăng Lỵ? Hôm nay em làm việc ở đầu? Mấy giờ tan việc? Tan việc thì tôi tới đón em có được không?" Tâm trạng Doãn Quang Huy xao động, bị cô mê hoặc thần hồn điên đảo, lại bắt đầu muốn làm đủ thứ chuyện cho cô, tận tình dâng hiến.

Lăng Lỵ đang lấy nước tẩy trang, khẽ ngừng lại một chút.

"Đón tôi? Không cần đón tôi đâu. Tôi tự mình về là được rồi.”

Sao anh cứ thích xuất hiện trước mặt của cô hoài vậy? Hôm qua tới thăm còn chưa đủ sao? Lăng Lỵ vừa mới buông lỏng tâm tình được một chút lại bắt đầu gia tăng đề phòng rồi.

“Không sao, tôi rảnh, tôi có thể tới đón em. Chúng ta có thể đi ăn tối rồi mới về cũng được. Như vậy em không cần nấu cơm tối đó.” Anh biết Lăng Lỵ rất tiết kiệm, không chịu tốn tiền ăn ở ngoài. Cho nên, anh càng muốn mang cô đi ăn hết sơn hào hải vị trong thiên hạ.

". . . . . . Lý Chấn đi công tác còn chưa có trở lại sao?" Lăng Lỵ nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy, tay cầm nước tẩy trang dừng lại nữa chừng, mi tâm nhíu lại, vẻ mặt có chút phòng bị.

"À?" Doãn Quang Huy không biết trả lời như thế nào về vấn đề này. Căn bản là Lý Chấn không hề đi công tác thì làm sao mà trở về? Bộ dạng như không biết chuyện của anh khiến Lăng Lỵ có chút tức giận.

Anh có thời gian hỏi cô mấy giờ tan việc, sao lại không có thời gian hỏi khi nào Lý Chấn đi công tác về? Vì sao anh lại có thể mặc kệ người yêu của mình như thế? Rồi lại còn muốn tới đón cô tan việc.

Tối hôm qua khi anh uống rượu say, nói xằng nói bậy coi như xong đi. Không lý nào hôm nay tỉnh táo, lại không để người yêu trong mắt như thế; uổng công cô nói biết bao nhiêu đạo lý với anh, còn tưởng anh nghe đã hiểu, không ngờ đàn gãi tai trâu.

“Doãn Quang Huy, rốt cuộc anh có nghiêm túc tự kiểm thảo mình không hả?” Lăng Lỵ khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn anh.

“Kiểm thảo cái gì? Tôi chỉ là muốn đi ăn với bạn chung phòng thôi.” Doãn Quang Huy nói một cách vô cùng ngây thơ.

". . . . . ." Tìm bạn cùng phòng đi ăn cơm? Rõ ràng ngày hôm qua anh cũng dùng lý do này rồi.

Đừng nhắc tới tối hôm qua sau khi cơm nước xong đã xảy ra chuyện gì. Bản thân ăn cơm đã là chuyện không hợp lý, huống chi ăn cơm hoài sẽ dẫn đến nảy sinh tình cảm, chẳng lẽ anh không hiểu điều này sao?

Cô và anh càng ngày càng thân thiết. Cô đối với anh càng ngày càng xao động, càng ngày càng thích anh, càng ngày càng muốn dựa dẫm vào anh, càng ngày càng muốn độc chiếm anh…

“Tôi không muốn làm cho anh nữa, anh tìm người khác giúp anh tẩy trang đi!”

Tức chết người đi được! Cứ để anh như vậy đi ra cửa, cho anh mất hết mặt mũi cho rồi. Lăng Lỵ tức giận, gom hết đồ tẩy trang bỏ vào trong túi, xoay người đi ra cửa.

“Hả?! Lăng Lỵ? Aiya…” Không phải đâu? Lăng Lỵ cứ như vậy mà bước ra cửa, không quay đầu lại.

Bộ dạng của anh như vậy, đừng nói là đi làm, chỉ là đi xuống lầu thôi cũng cần rất nhiều dũng khí!

Làm sao bây giờ? Tiếp tục dùng nước trong rửa thử xem sao? Phải rửa mấy lần mới có thể xóa hết mà phải không? Còn lông mi giả thì sao? Lên mạng mua đồ tẩy trang? Khi nào thì mới nhận được hàng chứ? Doãn Quang Huy khóc không ra nước mắt.

Anh thất bại ngồi trên ghế, suy nghĩ lung tung buồn chán. Không tới hai phút sau, anh nghe thấy âm thanh cửa chính mở ra, # D # Đ # LQD # DN # Lăng Lỵ giống như trận gió lướt vào, cứ như vậy đứng trước mặt anh như một nữ hoàng, lấy ra một đống dụng cụ tẩy trang.

"Thật tốt quá, Lăng Lỵ, tôi biết ngay em không vô tình như vậy đối với tôi.” Tốt quá rồi! Anh biết Lăng Ly mềm lòng, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh. Doãn Quang Huy giống như là nhìn thấy cứu tinh.

Vô tình? Đúng, cô tức chính là tức bản thân mình không thể nào vô tình với anh! Lăng Lỵ cũng không biết rốt cuộc là cô đang giận Doãn Quang Huy, hay là đang tự trêu tức mình.

Cô nhớ tới Doãn Quang Huy có thể đi tìm đàn bà hay đàn ông khác để giúp anh tẩy trang. Sau đó, người kia cũng sẽ đứng trước mặt anh giống như cô bây giờ, rất gần bên anh.

Người đó, anh ta hay là cô ta, có thể sẽ phát hiện mắt của Doãn Quang Huy rất đẹp, ánh mắt rất thâm tình; có thể sẽ phát hiện má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má của anh rất đáng yêu, đôi môi dày vừa phải rất quyến rũ; còn có khả năng phát hiện nụ cười của anh rất dịu dàng, giọng nói có lúc thật thấp, nghe rất lười biếng mê người…

Làm ơn đi! Đáng ghét quá mà!

Nhanh như chớp, Lăng Lỵ giựt lông mi giả trên mí mắt của Doãn Quang Huy xuống, không thèm để ý anh đang gào khóc.

"Đau đau đau đau đau. . . . . ." Thiếu chút nữa là Doãn Quang Huy nhảy dựng từ trên ghế xuống, dụi dụi mí mắt đỏ ửng.

Làm sao mà có thể dán cái này trên mắt vậy trời? Đây là cực hình mà!

Anh thật khâm phục phụ nữ trên toàn thế giới có can đảm gắn lông mi giả. Anh muốn mời bộ nghiên cứu sản phẩm tìm kím gấp loại keo dính không đau cho lông mi giả! Ngay lập tức!

“Anh không lấy tay ra thì làm sao tôi tháo xuống cho anh? Nhắm mắt lại!” Lăng Lỵ tức giận lên tiếng ra lệnh.

Doãn Quang Huy nhắm tịt mắt lại, vĩnh viễn nhắm mắt lại, vĩnh viễn sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn cô khiến cô bị áp lực.

“…” Doãn Quang Huy ngoan ngoãn lấy tay ra, nhắm mắt lại, nửa chữ cũng không dám nói. Nữ hoàng Lăng Lỵ tràn đầy sát khí, anh muốn cầu cạnh cô nên phải ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Một lát sau, Lăng Lỵ tẩy hết tất cả hóa trang thê thảm trên mặt anh xuống, làm cho anh sạch sẽ, đẹp trai lại.

“Tốt lắm, sạch sẽ rồi, nước rửa mặt này cho anh, anh đi phòng tắm rửa mặt đi.” Lăng Lỵ đưa cho Doãn Quang Huy một chai nước rửa mặt. Giọng nói của cô nghe ra không còn vẻ tức giận nữa, nhưng hình như có chút buồn buồn.

“Cám ơn.” Gương mặt khoan khoái của anh giống như mới vừa được phục sinh, Doãn Quang Huy nhìn Lăng Lỵ cười rực rỡ. Nụ cười chiêu bài rạng rỡ như ánh mặt trời cùng với má lúm đồng tiền lại xuất hiện.

Nụ cười của anh luôn làm Lăng Lỵ luống cuống, luống cuống đến nỗi Lăng Lỵ cảm thấy cô nên đối xử với anh công bằng một chút, trịnh trọng nói rõ.

“Doãn Quang Huy.”

“Hả?”

“Mặc dù tôi rất cảm ơn anh đã tự nguyện kết hôn giả với tôi, cũng như rất thích con người này của anh. Nhưng tôi không thích anh phản bội lại Lý Chấn, cùng người con gái hoặc đàn ông khác – bao gồm cả tôi – thân mật quá đáng.” Lăng Lỵ hết sức nghiêm túc nói.

“Cái gì?”

Không ngờ cô đột nhiên lại nói ra câu này, Doãn Quang Huy phản ứng không kịp.

“Như vậy là không đúng, không chung thủy, cũng như không đạo đức. Tóm lại, là không đúng!” Lăng Lỵ nói rất nghiêm chỉnh, chỉ trích anh. Không thể làm như vậy, đây là vi phạm ý thức đạo đức của cô. Cô không muốn chen vào tình cảm của người khác, lại càng không thích Doãn Quang Huy đã có người yêu rồi mà vẫn muốn lấy lòng người khác, mặc dù Doãn Quang Huy nói chỉ là bạn bè mà thôi cũng không được.

Cô hiểu, cô đối với cái thế giới mà tình yêu thay đổi như “đồ ăn nhanh” có vẻ bảo thủ, thận trọng, lại lạc hậu, nhưng cô không muốn vì vậy mà thay đổi.

Nhìn góc độ khác để suy nghĩ, nếu Doãn Quang Huy là người yêu của cô, mà Doãn Quang Huy lại hẹn người khác đi ăn chung, thậm chí còn đưa đón người đó tan sở, cô sẽ tức giận vô cùng, sẽ đau khổ, sẽ đau lòng. Cô không thể tổn thương Lý Chấn, cho dù cô và Lý Chấn chỉ gặp nhau có vài lần.

“…” Đối với lý luận của Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Anh đúng là tự gây nghiệt mà, đẩy mình vào tình cảnh khó tự bào chữa. Nhưng mà lúc đó nếu anh không khéo nói láo thì Lăng Lỵ làm thế nào lại đồng ý gả cho anh chứ?

Ai da, chuyện này thật khó xử lý…

“Được rồi, tôi đi đây. Cứ quyết định như vậy đi. Về sau anh không được tới thăm tôi ở chỗ làm nữa, tan việc cũng không cần tới đón tôi, không được mời tôi đi ăn, trừ khi có Lý Chấn cùng đi nữa, nếu không, tôi sẽ không đồng ý. Gặp lại sau!” Lăng Lỵ đưa ra tối hậu thư.

“…” Doãn Quang Huy ngậm bồ hòn nhìn bóng lưng của Lăng Lỵ biến mất sau cửa chính.

Rốt cuộc anh phải làm gì bây giờ? Gọi Lý Chấn đến diễn thêm một màn kịch nữa? Khiến cho Lăng Lỵ tưởng rằng Lý Chấn vì người khác mà bỏ rơi anh, có niềm vui mới, để anh khôi phục lại tự do? Như vậy không phải anh có thể thành tâm thành ý tận tình theo đuổi Lăng Lỵ sao?

Lăng Lỵ còn có thể trở nên dịu dàng, đặc biệt chăm sóc anh vì muốn an ủi anh thất tình?

Không đúng, không được!

Anh đã nói dối Lăng Lỵ quá nhiều chuyện rồi. Phóng lao phải theo lao, làm sao anh có thể tiếp tục tạo ra nhiều lời dối gian hơn nữa? Anh không muốn lừa gạt cô nữa.

Nhưng mà Lăng Lỵ sẽ có phản ứng gì khi biết được sự thật? Ngộ nhỡ cô biết được bối cảnh gia đình của anh, thân phận và nghề nghiệp khác của anh thì sẽ phản ứng như thế nào?

Cô có ghét anh không? Có đòi ly hôn với anh không?

Doãn Quang Huy muốn thẳng thắn với Lăng Lỵ, nhưng lại không dám. Cho dù anh biết Lăng Lỵ không thể một mình tự định đoạt chuyện ly hôn. Chỉ cần anh không ký tên, Lăng Lỵ vĩnh viễn là vợ của anh về mặt luật pháp. Nhưng…

Doãn Quang Huy hết sức phiền não, cầm chai nước tẩy trang đi vào phòng tắm.

Anh không muốn mất đi Lăng Lỵ. Nhưng đến tột cùng, anh phải làm cái gì mới không mất đi cô? Hiện giờ, anh đang đeo đuổi hay tranh thủ quyền lợi với cô đều bị tuyên án tử hình.

Lăng Lỵ đi ra khỏi cửa, không biết tại sao trong lòng buồn buồn, có chút trống rỗng.

Rõ ràng cô muốn vạch rõ ranh giới với Doãn Quang Huy. Vì sao nói rõ ràng rồi lại cảm thấy hoang mang? Còn có chút mất mác?

Cuối cùng là cô muốn cái gì? Muốn thối lui cho tới khoảng cách nào? Cô thật là rối loạn cả lên.

Với tâm tình phiền não, Lăng Lỵ không dùng cầu thang máy. Cô thầm nghĩ thỉnh thoảng đi bộ cầu thang sẽ tốt cho sức khỏe hơn.

Vận động tay chân có ích cho sức khỏe của con người. Tiêu hao thể lực mới không rối loạn đầu óc. Lăng Lỵ đẩy cửa thoát hiểm ra, đi bộ từ lầu mười bảy xuống. Không ngờ mới vừa đẩy cửa thoát hiểm thì thấy Lý Chấn đang ở cầu thang.

Lý Chấn!

Tại sao cậu ấy lại ở đây? Không phải cậu ta đang đi công tác sao? Sao đi công tác chỉ có một ngày đã trở về?

Lăng Lỵ giật mình trốn ra sau cánh cửa để tránh, cũng không biết cô đang trốn cái gì nữa, vì sao lại phải trốn? Lăng Lỵ định thần lại một chút, len lén thăm dò nhìn về phía trước, chăm chú nhìn lên, suýt chút nữa là bị hù chết!

Lý Chấn, cậu ta, cậu ta và một… người tóc cắt rất ngắn, nhưng phải là một cô gái đang hôn nhau say đắm.

Cô gái bị cậu ta đè sát lên tường ở cầu thang. Một tay cậu ta đút vào trong áo của cô gái, nắn bóp ngực của cô, tay kia thì đang tháo gỡ cúc quần Jean của cô.

Đây là triển khai thần thánh gì vậy? Thật sự là khiến người ta ngại ngùng quá đỗi!

Hiện giờ là ban ngày ban mặt, lại ở trong cầu thang. Cho dù là lầu mười bảy, không ai thèm leo cầu thang đi nữa, nhưng mà hình như ở góc chết có một máy thu hình video, cho nên cũng không nên tiến hành loại chuyện không thích hợp này ở đây chứ hả?

Hơn nữa, Lý Chấn và Doãn Quang Huy không phải là một cặp sao? Vì sao cậu ta lại ở đây dây dưa quấn quít với người con gái này.

Lý Chấn và Doãn Quang Huy thật đúng là một đôi tình nhân kỳ quái.

Đầu tiên là Doãn Quang Huy nói thích cô, muốn hôn cô. Sau đó là Lý Chấn cùng người đàn bà khác… Chẳng lẽ hai người bọn họ có thể tiếp nhận cả nam lẫn nữ sao? Không lẽ hai người bọn họ ngầm cho phép đối phương phát triển quan hệ thân mật với người khác hay sao?

Đây là chuyện quá ngược đời, trái với quan điểm giá trị của cô. Chuyện này không nên xảy ra trong thế giới lạc hậu của cô.

Lăng Lỵ còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa và phản ứng làm sao thì bên tai nghe thấy cô kia rên lên một tiếng yêu kiều, hơi thở gấp gáp khiến người ta đỏ mặt. Quá xấu hổ, cô lập tức quyết định chạy trối chết.

Mới vừa rồi hình như Lý Chấn thản nhiên lướt nhìn qua phía bên cô…

Lăng Lỵ không để ý Lý Chấn có phát hiện sự tồn tại của cô hay không, kiên quyết đóng cửa thoát hiểm lại, xoay người xông vào thang máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.