\~\~\~\~\~\~ Một năm sau\~\~\~\~\~\~
Bạch Tuấn Triết từ sân bay bước ra thấy Bác Vân đứng dựa vào thành xe.
"Cuối cùng chú cũng chịu về."
"Em đi có một năm chứ mấy."
" Lên xe đi mọi người đang đợi chú đó."
Bạch Tuấn Triết đem đồ cất lên xe ngồi vào ghế lái phụ.
"Một năm nay chú đi đâu."
"Nhiều nơi lắm! Mọi thứ đều tốt ."- Bạch Tuấn Triết cười trừ.
Một năm nay dựa vào tiền của Trạch Dương anh đã đi rất nhiều nơi gặp rất nhiều người, cũng cứu không ít người trái tim cũng đã ngủ yên. Quay về chỉ là để thấy cô được hạnh phúc. Vẫn như ngày hôm đó mọi người tụ tập ở sân sau nhà chỉ là cô đã không lấp sau lưng anh nữa. Bạch Diêm An vừa thấy con trai liền lao đến ôm lấy con khiến Trạch Dương ghen đến đỏ mặt. Bạch Tuấn Triết chỉ mỉm cười trước câu phàn nhàn của bà anh đã không còn giận bà nữa. Vốn tưởng trái tim được ngủ yên nhưng khi thấy cô ôm chặt lấy cánh tay Trạch Thiên anh lại thấy nhói đau.
"Anh Hai Nguyệt Nguyệt nhớ anh lắm!"- Bạch Kha Nguyệt chạy đến ôm lấy anh.
Bạch Tuấn Triết lại không dám ôm cô anh sợ bản thân không kìm được mà bắt cóc cô. Cứ ngỡ là quên thì ra là nhung nhớ không thôi! Trước hành động cô vợ nhỏ Trạch Thiên hoàn toàn không có ý kiến nào. Một năm qua anh vẫn luôn chăm sóc cô như một đứa em gái nhỏ. Cuộc họp mặt tàn mọi người đều về nhà của mình, Trạch Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dang-so-qua-di/2704266/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.