Như thường lệ, cô cùng hắn đi làm. Sáng có một buổi họp ban kinh doanh, cô tất bật thu xếp đồ đạc trên bàn.
Lộp cộp, tiếng giày cao gót vang tới, một thân hình lắc lẻo đến bàn làm việc của Thiên Lam.
- Này, mang cái này cho phòng nhân sự. - Tố Nhiên cầm tập tài liệu " bộp " một tiếng, rơi xuống trước mặt cô.
Cô ngước đầu nhìn Tố Nhiên, thản nhiên trả lời.
- Xin lỗi tôi là thư kí của tổng giám đốc không phải của phó giám đốc.
- Cô! - Tố Nhiên trừng mắt.
- Xin lỗi tôi còn phải vào phòng họp. - Thiên Lam lịch sự nói, ôm tập tài liệu xoay gót.
Tố Nhiên căm phẫn nhìn theo bóng lưng bé nhỏ, bàn tay nắm thành quyền.
" Chờ đi, tôi sẽ cho cô phải hối hận! "
_____________
Ánh nắng làm Thiên Lam hơi chói mắt, đưa bàn tay lên che đi thứ ánh sáng khó chịu ấy bỗng một bóng đen to lớn xuất hiện, che đi một khoảng to lớn.
- Đi thôi! - Hắn nắm tay cô, sải bước về phía xa.
Bàn tay hắn rất ấm, bao trùm lấy bàn tay lạnh toát của cô. Bóng dáng cũng cao lớn, che nắng cho thân hình bé nhỏ của cô. Nếu như hắn cứ mãi che chở như thế này, dù thế nào đi nữa cô vẫn an tâm. Nhưng mà, người đàn ông này quá xa vời đối với cô. Hắn có gia thế, quyền lực, đứng trên vạn người như vậy, liệu cô có xứng?
- Nghĩ gì thế? - Hắn ôm cô, đưa mắt nhìn thành phố xa xa.
Trên ban công bé nhỏ nhà cô, hai người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-mau-bien-di/1283003/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.