Sau một đường bão táp,chúng tôi dừng ngay cổng học viên Kiếm Lan, tôi ngẩng đầu mà thấy choáng vángchóng mặt, má ơi! Cuối cùng cũng đến nơi, ngồi thêm 1 phút nữa thì chắc tôichết quá, mẹ ơi! Ông nội thật đúng là Takumi Fujiwara a, lái xe không ngừng lạití nào, dù là đèn xanh hay đèn đỏ đều qua hết, dọc đường đi giống như chạy đuavới Fujiwara Takumi để tới đích vậy, sau này tôi cũng không dám coi Đầu Văn TựD, hôm nay đủ D rồi. Vừa rồi chạy qua đoạn đường thi công, đầu tôi muốn bốckhói luôn. Ba người chúng tôi giống hệt nhau lập tức leo ra xe, mơ mơ hồ hồ tạmbiệt với ông nội.
“Này! Làm sao bây giờ? Không có ai mời tụi mình thì làm sao mà đi vào?” UyểnNhu mới định thần lại đột nhiên nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng.
“..., đừng lo.” Mạn Trữ nhìn xem nam sinh xung quanh, “Tùy tiện bắt vài tên lạiđây là được rồi, hỏi nó muốn chết hay là muốn dẫn tụi mình vào, hai cái chỉđược chọn một là được rồi, ha ha ha ha ~~!”
“Chú ý khí chất!”
“Lan Trăn!”
“Anh Kính Hiên!” Tôi trong lúc vô ý thấy được anh Kính Hiên.
“Là cái người lần trước...” Mạn Trữ chỉ vào anh Kính Hiên.
“Anh ấy là Thiệu Kính Hiên, anh của Tễ Huyên, anh Kính Hiên, anh..., cũng chỉcó thể dẫn em đi vào thôi, hình như mỗi học sinh Kiếm Lan chỉ có thể dẫn mộtngười, tụi em...”
“Tễ Huyên cậu ta..., được. Để anh tìm bạn giúp dẫn bạn em vào.”
“Cám ơn anh!”
“Đại ca, anh đúng là bạn tốt!” Mạn Trữ thấy được hi vọng.
Chúng tôi hồi nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cua-toi-la-xa-hoi-den/83084/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.