“Văn Nhược Khanh..., cútcho tôi..., mang theo thụ hạ của cô, cút cho tôi!!”
“Tễ Huyên...” Văn Nhược Khanh cũng bị dọa, khiếp sợ kêu một tiếng.
“Cút! Có nghe không?” Ánh mắt Tễ Huyên lạnh như băng xẹt qua mọi người, kết quảcác nữ sinh lập tức đều nhảy dựng lên bỏ chạy, chỉ có Văn Nhược Khanh ngơ ngácđứng.
“Cậu vì nhỏ ngốc này mà làm dữ với tớ! Tớ là thanh mai trúc mã của cậu đó, tớvẫn luôn thích...” đôi mắt Văn Nhược Khanh trở nên ngập nước.
“Bị điếc sao? Lập tức cút cho tôi! Nếu không tôi nhất định lấy mạng cả nhà cô!”
“Chê cười! Văn gia chúng tôi cũng là gia tộc hắc đạo, chẳng lẽ lại sợ Thiệu gianhà cậu sao?” Văn Nhược Khanh nói thì nói như thế, nhưng nhìn ánh mắt của cô ấynhìn chằm chằm Tễ Huyên, nói xong câu đó cũng bỏ đi.
Tất cả kẻ địch dưới sự uy hiếp của Tễ Huyên đều chạy hết, anh ấy đi đến bêncạnh tôi, nâng tôi dậy. Tôi nhìn anh ấy, không thể phủ nhận khi anh ấy nhìn tôiánh mắt có nét quan tâm, làm cho tôi có chút vui sướng, tự nhiên cảm thấy vôcùng vui vẻ. “Đi bệnh viện.”
“..., hả.” Anh ấy như thế nào vừa mở miệng nói chuyện với tôi, vì sao anh ấykhông giải thích chuyện anh ấy với Văn Nhược Khanh, vừa mới biết bọn họ làthanh mai trúc mã, có gì đặc biệt hơn người, thanh mai trúc mã thì được gì? Tôimới là vợ của Thiệu Tễ Huyên! Mạn Trữ và Uyển Nhu nhìn Tễ Huyên đi tới, lập tứcnhanh như chớp lùi mấy bước. Lúc này tôi mới phát hiện có một người đi cùng TễHuyên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cua-toi-la-xa-hoi-den/83082/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.