Chương trước
Chương sau
Mỗi lần đồi mặt với thiếmTrữ, toàn thân tôi không thoải mái, “Làm dâu nhà họ Thiệu đều phải học qua “nữ giới” của các phu nhân đại thần và “nữ tắc” củatrưởng tôn hoàng hậu làm chuẩn tắc hành vi, phải...” Này, lúc này là thời đạiphong kiến sao! Tại sao phải học các loại phép tắc được đào trong phần mộ lênvậy, cái này rất giống bệnh nha! Bà thím này đúng là độc ác, muốn dùng loại tưtưởng phong kiến này dọa đóa hoa Tổ quốc như tôi sao.
“Tôi nói gì hiểu không?” Bà thím nói.
“A? A, biết rồi.”
“Mời cô thuật lại một lần.”
“...” lúc bà giảng bài, trong lòng tôi đang chửi người.
“Thiếu phu nhân! Từ hôm nay trở đi cô phải chép và học thuộc hết “nữ giới” và“nữ tắc”! Thật là không thể tưởng tượng nổi, tôi thấy khổ thay cho thiếu gia,lại có người vợ như cô vậy.”
(dol:sao ta thấy giống phim Goong vậy. haiz..)

“Tôi, tôi vì sao phải nghe bà nói.” Tôi là thiếu phunhân nha, bà là cái gì mà có thể ra lệnh cho tôi.
“Thiếu phu nhân, đây là quy củ của Thiệu gia, cho dù là phu nhân cũng phải nghelời tôi, đây là lúc Thái phu nhân khi còn sống định ra. Mà cô đi xin lão tháigia thì về tình và lý đều không thông.” Nếu như so với thầy chủ nhiệm mang nhãnhiệu biến thái lâu đời..., thì bà thím vừa dư hơi vừa cáu kỉnh này chính làbiến thái thâm niên!!
Thiếm Trữ dẫn tôi tới chỗ chép sách, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã giật mình,bởi vì đó không phải là hai cuốn cổ văn đơn giản thôi, mà là có hơn mười cuốn,ghê tởm nhất chính là thiếm Trữ còn chuẩn bị cho tôi giấy và bút lông. Trời đấtchứng giám, từ lúc tôi học tiểu học cũng chưa đụng tới bút lông, cho nên hiệntại kêu tôi cầm bút cũng không cầm được. Ô ~~~! Mạng của tôi thật khổ nha ~~~!Kêu tôi chép lại cái này, không bằng bắt tôi giết chết bà thím còn đơn giảnhơn.
Thím Trữ đi rồi, tôi vừa khóc vừa bắt đầu chấp nhận số phận, làm sao có ngườikhó như vậy. Tôi viết một hồi mới phát hiện bên cạnh còn có một người đang chép“phạt”, nhìn kỹ mới biết là mẹ chồng của tôi, tôi rướn cổ lên nhìn qua, oa! Chữviết của mẹ chồng rất đẹp nha! Còn không phải sao, chép “phạt” nhiều năm thìchữ không đẹp mới là lạ đó.
“Đừng buồn, Tiểu Trăn, đợi lát nữa, mẹ giúp con chép một chút a.” Mẹ chồng thânthiết nói với tôi.
Thoáng chốc, buồn phiền của tôi biến mất không thấy bóng, tôi ôm cổ mẹ chồng:“Mẹ đúng là tốt nhất!” Cuối cùng cũng có người chưa mất hết nhân tính.
Tôi sức cùng lực kiệt trở lại phòng ngủ, đại ca xã hội đen đang ngồi chờ tôi,“Có chuyện gì sao?”
“Ký tên.”
“Cái này là gì vậy? Bên A: Thiệu Tễ Huyên, bên B: Lâm Lan Trăn, từ ngày kết hôncác điều khoản sau bắt đầu có hiệu lực, hai bên thỏa thuận chung sống như sau:không được can thiệp đời sống cá nhân của đối phương..., ... Một bên có ngườiyêu, hai bên cần dựa trên nhu cầu chung mà quyết định ly hôn..., ... P/S bên Bkhông được có quan hệ riêng tư với tắc kè bông.” Cả một trang giấy dài rấtnhiều điều kiện nha, tất cả đều là hiệp ước không bình đẳng, “Một bên có ngườiyêu...” rất không công bằng nha, tôi muốn có bạn trai còn gặp chuyện xui xẻonhư vậy sao! Hiển nhiên Tễ Huyên không có di truyền được nhân phẩm tốt đẹp củamẹ anh ta.
“Cô có ký không?”
“Biết rồi.” Không còn khí lực cùng anh ta so đo cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịuđựng “nước mất chủ quyền”. Khá tốt bắt đầu từ hôm nay tôi có thể một mình chiếmcả giường lớn, đại ca xã hội đen vẫn còn chút phong độ, anh ta tặng hết giườngcho tôi, bản thân thì liên tục chiến đấu trên chiến trường “ghế sa lon”.
Kết quả của việc chép sách chính là ngày hôm sau lại dậy trễ, tôi tiện tay đemsách vở và điện thoại nhét vào trong cặp, cái gì cũng chưa ăn mà bắt đầu chạynước rút, may thật, trước một giây cổng trường đóng lại, tôi kịp thời bước vào.Xem ra hôm nay an toàn, không có phiền toái.
Giáo viên Ngữ Văn của chúng tôi vốn là một nhà thơ. Mà nhà thơ thời đại nàyngay cả tiếng thơm còn không có thì đành phải sa ngã vào con đường dạy họcthôi, tính cách nhà thơ cực kỳ tốt, thầy ấy đối với việc học và bất kể chúngtôi làm cái gì cũng không để ý. Đúng là cảnh giới cực lạc, ngày hôm qua kiếmđược chút lời từ cái điện thoại, bắt đầu nghiên cứu nghiên cứu. Mới chơi đượcmột chút, đột nhiên điện thoại vang lên, tôi vội vàng nghe, “A lô?”
Tôi mới nói được một chữ, không biết cái tên biến thái nào, vừa nghe tiếng tôiliền gác máy, bệnh tâm thần sao! Chuyện này cứ lập đi lập lại, có đôi khi tôivừa bắt máy liền gác máy, đúng là thấy ghét mà! Lại nữa rồi, tới lúc này thìnhà thơ không chịu nổi rồi, con ngươi của ông ấy như chứa đầy nước mắt nhìntôi, bởi vì tôi quấy rầy tâm tình làm thơ của ông. Tôi nhìn thoáng qua dãy số,quái? Dãy số này nhìn rất quen mắt, quên đi, kệ hắn. Tôi tắt điện thoại luôn.
Ngay lúc nhà thơ đang cao hứng, có người dùng sức đẩy cửa ra, cả lớp chúng tôinhìn chằm chằm cái tên tiểu tử can đảm dám xông cửa vào. Ừ ~!!!!!! Thiệu TễHuyên!!!!
“Cô tới đây cho tôi!” anh kéo tôi ra khỏi phòng học, thầy giáo và các bạn tronglớp dùng ánh mắt ngu dại nhìn chúng tôi, không dám nói bất kỳ tiếng gì, chỉ cóMan Trữ là phản ứng nhanh nhất, cậu ấy cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số chạy tới chỗThiệu Tễ Huyên chụp liên hồi.
Thiệu Tễ Huyên cầm một cái điện thoại giống tôi như đúc ném tới tay tôi, sau đócướp đi điện thoại của tôi, cuối cùng lưu lại một câu rồi đi: “Đồ ngốc! Lần saudám lấy lộn điện thoại tôi, tôi nhất định giết cả nhà cô.” Đây là sao vậy,chẳng lẽ ông nội đưa cho tôi cái điện thoại y hệt cái của đại ca xã hội đensao? Tôi chính là tình cờ như vậy lấy lộn điện thoại của anh ta? Nói như vậytôi vừa rồi vẫn là dùng... của anh ta, hơn nữa tôi còn... tiếp, a ~~~! Tôikhông muốn sống sao, ô ~~~!
“Thông báo khẩn cấp! Thông báo khẩn cấp! Thiệu Tễ Huyên đến trường học củachúng ta a!” giọng chói tai của Man Trữ làm tôi trấn tỉnh, cậu ấy sao lại hưngphấn như vậy, “Lan Trăn, xảy ra chuyện vậy, ah?!”
“Cậu chụp không đúng người a.” Nói sang chuyện khác, nói sang chuyện khác.
“Đó là đương nhiên thôi. Bất quá dùng photoshop sửa một chút là được.”
“Không cần a, tớ cảm thấy gốc độ không tệ, lấy cảnh rất độc đáo, không cần cắta.”
“Chỗ bị cậu dính vào cắt là được, nhìn cậu như vậy sao tớ có thể bán ra ngoài!”Đúng là quen không đúng bạn a ~~
Cuộc sống kế tiếp của tôi sẽ không an nhàn rồi, bởi vì cái loa phát thanh củaMan Trữ mà làm cho toàn bộ nữ sinh đều chen đến lớp chúng tôi, không ngừng hỏithăm chuyện của Thiệu Tễ Huyên, ngay cả tôi muốn đi vệ sinh cũng không cho đi,tôi chỉ có thể cảm thấy tôi không phải đang ở nhân gi­an.
“Tớ giải thích hơn trăm lần rồi, sáng hôm nay không cẩn thận đụng vào anh ta,hai cái điện thoại cùng rớt xuống đất, cho nên mới cầm nhầm, tớ van cầu các cậubỏ qua cho tớ đi.”
“Cậu đụng phải cậu ấy ở đâu vậy?”
“Chính là, chỗ kia.”
“Nói cho chúng mình biết đi, chúng mình cũng muốn đến chỗ đó chờ, nói khôngchừng cũng có thể thoáng gặp được anh ấy, quá hạnh phúc a ~!
“Mình cũng muốn tình cờ đụng trúng anh ta nha.”
“Mình cũng thế.”
“Mình cũng thế.”
Này, này, nếu như tất cả các cậu đều muốn đụng, đây chẳng phải là muốn đâm chếtanh ta sao. Nhiều con gái vây quanh tôi như vậy, tôi không thở được nha, ôngtrời ơi, tìm thần tiên đến cứu vớt tôi đi.
******
“Lâm Lan Trăn!” Nhưng mà không phải thần tiên đến cứu tôi mà là thầy chủ nhiệmnổi tiếng biến thái, “Trò đến phòng giáo viên giải thích cho tôi đến! ngay lậptức!” Thiệu Tễ Huyên, anh không chỉ là xã hội đen, mà còn là khắc tinh của tôimà. Ô ~~~~!
Chuyện kinh tâm động phách nhất cũng không thể so sánh với hành trình chạy trốnsau khi tôi tan học. Lúc ấy tôi có cảm giác mình giống như diễn viên chínhtrong phim “Nhiệm vụ bất khả thi”, bỏ rơi hết tất cả những cô gáicó ý đồ theo dõi tôi. May mắn thay tôi khiến các cô ấy lạc hết, đáng tiếc làbản thân tôi cũng bị lạc mất. haiz ~~, ai kêu thành phố phát triển nhanh nhưvậy, tôi ở đây vài chục năm cũng bị lạc đường... May là tôi bình thường cũng cóthói quen đem theo bản đồ, “Ah!” Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đụng vào một người.“...”
Không phải tôi không biết lễ phép, mà là tôi kinh hãi quá độ, tuyệt thế ngốc nữđụng phải Hỗn Thế Ma Vương, “... Thiệu Tễ Huyên!” Làm sao có thể đụng trúng anhta, vì sao tôi lại không may mắn đụng trúng anh ta nữa! Lúc này anh ta cũngkhông phải một mình, còn có 1.88 luôn đi bên cạnh, hình như vừa tan học. Xongrồi, bọn họ cũng ra về rồi, vậy là bây giờ đã rất muộn rồi, đội chó săn (chắclà chỉ đội do thám của thiếm Trữ)...
“Hắc, chị dâu!” 1.88 lập tức cho tôi “Phần quà lớn.”
“Anh… tôi, anh… chị… chị... chị... chị dâu? Anh không nên nói bậy!” Tại sao lạicó người biết chuyện tôi và Tễ Huyên... Là vợ chồng!? Tôi ngay cả hai người bạnthân nhất Uyển Nhu và Man Trữ cũng không nói.
“Hắn có tham gia hôn lễ của chúng ta, cô lúc ấy không phát hiện hắn sao?” TễHuyên liếc tôi, “Cô cầm bản đồ làm gì vậy?”
Thì ra là người đồng đạo, làm tôi sợ muốn chết. “Cái này..., tôi bị lạcđường...”
“Chị dâu, chỗ này là cửa sau nhà chị nha.”
“A? Nha. Trách không được nhìn rất quen mắt a ~, ha ha.” Tôi cũng thiệt là, vềđến nhà cũng không nhận ra, đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, tại sao lại đụngphải Thiệu Tễ Huyên.
“Cô học Hoa Tân là đúng mà, đồ ngốc.” Thiệu Tễ Huyên trả lại bản đồ cho tôi,người này là chồng của tôi sao? Tôi cảm thấy được anh ta sinh ra là để cườinhạo tôi mà. Thật sự là kỳ quái, hôm nay tôi nhìn lén sổ ghi chép của Man Trữrõ ràng viết người này không thích gi­ao tiếp với người khác, lí do gì anh talúc nào cũng nhắm đến sự “yêu mến” vào tôi vậy!
“Chị dâu, chị và Tễ Huyên từ từ tâm sự việc nhà, tôi đi trước.” 1m88 cười mờ ámrời đi.
“Tôi chính là thích học ở Hoa Tân” Tôi ghét anh ta gọi mình là đồ ngốc, chẳnglẽ gọi tên tôi khó như vậy sao? Anh ta cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi têntôi. “Hôm nay tại sao anh lại đến trường tôi quấy rối, anh biết không, cũng vìanh mà tôi bị lạc đường.”
“Là ai quấy rối ai? Không phải cô cầm nhầm điện thoại của tôi, cả đời tôi cũngsẽ không tới trường của cô.”
“Tôi cũng không phải cố ý, tại buổi sáng đi quá vội thôi.” Tôi lẩm bẩm nói.
“Cô..., đồ ngốc! Tại sao lúc tôi gọi qua cho cô, cô lại tắt máy, nếu cô nhớ rõsố mình thì cũng sẽ không dẫn đến sai lầm như vậy!”
“Tôi làm sao biết đó là số điện thoại của tôi!”
“..., tốt, cô còn dám cãi lại, đồ ngốc.” Tễ Huyên thoạt nhìn có chút hơi tứcgiận.
“Tôi nhất thời không nhận ra, sau khi anh tới trường tôi, các học sinh, a khôngđúng, phải là tất cả nữ sinh đều đuổi theo tôi hỏi tại sao có thể lấy được điệnthoại của anh, tôi liền nói là ngẫu nhiên đụng vào anh, cầm nhầm điện thoại,tôi có thể nói như vậy không.” Ngàn vạn lần đại ca xã hội đen không cần giậnnha, nếu không anh ta vừa mở miệng liền đem cả nhà tôi giết tới giết lui.
“Tùy cô.”
“Kết quả là vừa tan học, các bạn ấy liền theo dõi tôi, cho nên tôi trốn quatránh lại đến lạc đường, bất quá anh yên tâm, tôi đã bỏ xa các cô ta rồi.”
“Cùng tôi có quan hệ cô thấy khó chịu sao?” Sắp về đến nhà, Tễ Huyên đột nhiêndừng lại hỏi tôi, ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất kỳ quái, không biết nói thế nào,chỉ cảm thấy không được tự nhiên a.
“A? không phải chính anh nói đừng đem chuyện chúng ta kết hôn nói cho ngườikhác biết mà? Anh còn uy hiếp nếu tôi nói sẽ giết cả nhà tôi nữa.” Đây chính làlời anh ta nói trong đêm tân hôn mà.
“..., cô rất giữ tín nha.”
“Đó là đương nhiên.”
“Thiếu phu nhân! ’
“Oa!” chó săn sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy, lúc nào cũng có thể đột nhiênxuất hiện sao.
“Thiếu phu nhân, tôi đã từng nói với cô, không được la lớn ở nơi công cộng. Còncó, hôm nay mời cô giải thích nguyên nhân hôm nay về trễ.” Thiếm Trữ dùng ánhmắt cực kỳ biếm thái nhìn tôi.
“Là tôi kêu cô ấy chờ tôi.” Thiệu Tễ Huyên đột nhiên nói giùm tôi, quái? Hômnay tâm tình tên này tốt lắm sao, chẳng lẽ bị nhân phẩm của mẹ chồng tôi tácđộng sao? “Tôi kêu cô ấy chờ tôi cùng về.”
“Thì ra là như vậy.” Thiếm Trữ quả nhiên là lão luyện, Thiệu Tễ Huyên vừa mởmiệng bà lập tức từ chó săn thành chó nhà rồi, ai da ~! Thật sự là lợi hại,thiếm Trữ không đi tham gia Os­car thật là đáng tiếc, coi công lực của bà, nóikhông chừng sẽ giành luôn giải thưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.