“Bởi vì mỗi lần đi quanơi này đều thấy cậu nhìn con thỏ này rất lâu nên nghĩ là cậu rất thích nó.”
Nội tâm của tôi đang giãy dụa a ~~ ô..., “... Nhưng..., nhưng cậu mua cái nàycho tôi à...”
“Tôi biết mỗi lần cậu không vui đều ăn đồ ngọt hoặc là đi mua sắm.” Tiêu Diêutừ từ nói.
“Đúng vậy a, nhưng sao cậu, sao cậu biết được? Tôi nói cho cậu biết à?” Khi nàothì mình kể cậu ấy nghe vậy, tại sao mình lại không hề có ấn tượng? Không phảitại tôi ăn nhiều chân gà nướng quá nên trí nhớ bắt đầu suy yếu đó chứ, vậy làkhông ổn rồi ~~, xem ra sau này phải ăn ít chân gà mới được bằng không sau nàygià già rồi sẽ trở lên ngốc.
“...” Tiêu Diêu chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhìn Thỏ chúa, đột nhiên nhớ tới Tễ Huyên, “Cậu có biết... Tôi vì sao lạithích nó không? ..., tôi, cảm thấy, nó rất giống Tễ Huyên...” Mắt như thế nàolại bắt đầu khó chịu..., tôi ngửa đầu lên, bóng dáng Tiêu Diêu có chút mơ hồ.
“Tôi cảm thấy, không giống lắm...”
“Tôi không phải nói lúc lớn mà tôi có, tôi có..., có tấm hình...” Tôi lấy tấmhình Tễ Huyên ra, cái này là vật duy nhất tôi mang đi trong Thiệu gia. “Rấtgiống phải không...”
Tiêu Diêu không để ý tôi đang lầm bầm lầu bầu, cậu ấy kéo mặt tôi đến trước mộttấm gương, “Nhìn bộ dạng cậu bây giờ kìa.”
Đôi mắt hồng hồng, nước mắt trên mặt, “Thấy có chỗ nào đẹp không?” trước giờcũng đâu có đẹp ~~
“Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cua-toi-la-xa-hoi-den/2534352/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.