Tễ Huyên coi cô ấy nhưkhông khí, lập tức đi tới trước mặt tôi, góc độ của tôi vẫn có thể nhìn thấyTình Tử, vẻ mặt cô ta ủy khuất đứng ở đó, bộ dạng giống như muốn khóc.
“Cây Đinh nhỏ, Lan Trăn nói cậu bị thương, tôi nhìn... hình như cậu đâu bị gì.”Mạn Trữ cười hì hì hỏi Tễ Huyên.
“Tôi đâu phải cô, bị người đánh đến dậy không nổi.” Tễ Huyên vì hôm qua bịthương, cho nên bây giờ mới xuất viện.
“Cậu nói bậy! Tôi khi nào bị người ta đánh bẹp dí không dậy nổi?”
“Tễ Huyên, nhìn cậu khỏe hơn rồi.” Tôi tỉ mỉ đánh giá chồng mình, nhìn sơ thìtinh thần anh ta không tệ, hôm qua anh ấy kêu thím Trữ tới đón tôi về, suốtbuổi tối tôi cứ lo lắng không yên.
“Tôi vốn rất tốt mà.” Anh ta chọc chọc trán tôi, “Con gái đúng là thích suynghĩ lung tung.”
“Thực buồn nôn ~~!” Mạn Trữ khoa trương nói, còn Uyển Nhu cười khanh kháchkhông ngừng.
“Thiệu...” Vẫn bị gạt sang một bên, Tình Tử không cam lòng lên tiếng.
Nhưng Tễ Huyên vẫn làm như không thấy, “Đi thôi.” Anh ấy kéo tôi đi vào lớp. Aibiết Tình Tử tự nhiên trước mặt mọi người khóc rống lên, làm tôi không biết cónên để Tễ Huyên đi tiếp không, Mạn Trữ đã không nhịn được nữa, cậu ấy đang muốnxử Tình Tử một chút, Carmen đi tới, “Lâm Lan Trăn, Thiệu Tễ Huyên, chủ nhiệmgọi mấy em. Có chuyện gì vậy?” Carmen nhìn thấy Tình Tử đang đứng khóc mộtmình, “Sao vậy? Em học lớp nào?”
“Thầy, em..., em...”
Carmen vừa thấy Mạn Trữ khắc tinh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cua-toi-la-xa-hoi-den/2534316/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.