Vũ Thu Thiên đang ngủ mê man mộng mị thì bị tiếng nói xì xầm bên tai đánh thức. Cô he hé mắt liếc xung quanh rồi giật bắn mình:
- Bố mẹ đến từ lúc nào vậy?
Chu Hoàn đặt túi xách sang một bên, thở dài:
- Chị hỏi làm gì, có quan trọng không? Chị nhìn chị bây giờ xem, haiz...
- Mẹ đừng thở dài nữa mà, con không sao hết.
Vũ lão gia đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng:
- Đứa nào?
- Dạ?
Vừa mới sáng sớm, đầu óc cô còn chưa hoạt động kịp, bố đừng hỏi những câu cộc lốc như vậy chứ, cô tiêu hoá không kịp. Vũ Thu Thiên ngồi ngây ra một lúc nhìn vào hư không, cô đang cố suy nghĩ xem Vũ lão gia nhà cô đang nói đến ai.
Lã Lâm Phong ngồi trên sô pha trông thấy vẻ ngơ ngác như chú vịt con của cô, cố gắng nín cười. Phản ứng của cô vào sáng sớm thì ra là chậm như thế, ngày sau phải trêu cô cho đã mới được.
Anh cũng để ý thấy bố vợ đang dần mất kiên nhẫn liền hắng giọng nhẹ, thu hút sự chú ý của cô rồi chỉ vào cổ mình.
Vũ Thu Thiên à lên một tiếng, trời ơi thà bố cứ hỏi thẳng ra ai làm cô ra nông nỗi này cho nhanh, nói cộc lốc thế thì sao cái óc mới tỉnh ngủ của cô hiểu được. Thu Thiên nhìn cố mở to mắt, môi nhỏ bĩu xuống ra vẻ ủy khuất đáng thương:
- Con không biết tên anh ta.
Chu Hoàn ở một bên không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cua-toi-la-kim-chu/2962809/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.