Đan Nghi làm điệu bộ rất đáng thương rồi nói:
- Dì Dương nói rồi,phải đưa những đồ trang sức cũ kia cho dì thì dì mới đưa sợi dây kim cương này cho Đan Nghi giữ được. Còn giờ chỉ là cho Đan Nghi mượn chơi chút chút thôi..
Nói xong còn làm điệu bộ dạng không cam tâm rồi quay ra cười với Đường Sa Sa:
- Dì Dương rất nghiêm khắc, Đan Nghi rất sợ!
Đường Sa Sa vốn định ra tay cướp luôn sợi dây nhưng nghe Đan Nghi nói vậy thì cũng có chút lo lắng về dì Dương.
Ả lại đành buông tay rồi dỗ ngon ngọt:
- Đan Nghi cho Sa Sa mượn xem chút thôi nhé!
-Xem thì được nhưng không được mang đi, dì Dương buổi chiều sẽ quay lại không nhìn thấy sợi dây đâu sẽ tức giận.
Đan Nghi như một đứa trẻ non nớt bảo vệ món đồ chơi yêu thích của mình...
Đường Sa Sa vội vàng đồng ý, cướp trắng trợn cũng không phải cách hay...
Lát nữa ả ta sẽ đi làm giả một sợi dây khác mang đến đổi cho Đan Nghi là được.
- Sợi dây thật là đẹp, Sa Sa chụp vài bức làm kỉ niệm.
Đan Nghi cầm sợi dây trên tay để cho Đường Sa Sa thoải mái chụp...
Chụp xong xuôi, Đường Sa Sa kiếm đâu ra một chiếc hộp đưa mắt ra hiệu cho Bạch Văn Bình rồi hạ thấp giọng:
- Mang những món trang sức này cất gọn vào trong két sắt cho Đan Nghi!
Biết bây giờ trí óc của Đan Nghi hệt như đứa trẻ Đường Sa Sa cố nói nhỏ hơn chút nhưng cũng không hề che dấu....
Đan Nghi ngồi đó nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/52280/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.