Cô phải nghĩ ra cách gì đó nhanh chóng tìm ra sự thật.
Đan Nghi đổ nửa cháo còn lại vào bát.
Làm sao để mà xác định được trong bát cháo này đã bị cho vào thứ gì?
Cô suy nghĩ một lúc, rồi gọi dì Dương tới, nói:
- Dì Dương,vài ngày nay nước da cháu cứ bị xạm màu ý, định ăn chút cháo để bổ bổ, cũng không biết ăn thứ gì cho tốt nữa, dì xem món cháo này thế nào?
- Da tiểu thư trắng trẻo hồng hào thế này, nếu da tiểu thư mà còn không đẹp thì có mà trên đời này chả ai có nước da đẹp cả.
Dì Dương cười nhẹ nhàng trả lời.
- Vậy sao?
Đan Nghi giơ tay lên sờ sờ hai má rồi đứng ra trước gương, khuôn mặt xinh xắn, nước da trắng hồng, môi đỏ như son, mắt sáng trong veo... quả đúng là thần sắc không có vấn đề gì để chê cả.
Đây cũng còn phải kể đến công Lục Thượng Hàn " chăm chút, bồi bổ " thường xuyên cho cô nữa.
Dì Dương cười hiền từ:
- Nhưng chăm sóc da đúng là phải chăm sóc về lâu về dài, để dì bảo với đầu bếp chế biến ít tổ yến cho con nhé?
- Dạ!
Cuộc đối thoại giữa cô và dì Dương, cô nói khá lớn tiếng,đủ để cho Trần Ngọc Tâm đang đứng ở phía bên ngoài cửa có thể nghe thấy.
Trần Ngọc Tâm nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, vội vàng đẩy cửa bước vào phòng Đan Nghi:
- Chị Đan Nghi, chị vừa nói muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110597/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.