- Hả?
Đan Nghi sững người...
Lục Thượng Hàn bước về phía chiếc bàn kê ngay cạnh ô cửa sổ, mở chiếc lồng bàn làm từ bạc ra.
Hiệu quả giữ ấm không tồi,đồ ăn bên trong vẫn đang bốc hơi nghi ngút,chỉ nhìn thôi là đã thấy thèm ăn rồi.
Lục Thượng Hàn vươn tay kéo chiếc ghế ra để Đan Nghi ngồi xuống:
- Ăn luôn cho nóng!
- Chuẩn bị từ trước khi em tỉnh 30 phút ư?
Đan Nghi có chút hồ nghi, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn....
- Ừm.
Lục Thượng Hàn cũng kéo ghế ngồi xuống, với tay lấy chiếc thìa nhỏ đưa cho cô.
Câu trả lời ngắn gọn, khẳng định và đầy ý vị, thật ra khi mà Đan Nghi mân mê cơ bụng và vuốt ve khuôn mặt hắn thì hắn đã tỉnh dậy từ lâu.
Hắn dậy sớm sai người chuẩn bị bữa sáng rồi lại quay về giường nằm ôm cô vợ nhỏ của mình.
Đan Nghi không biết Lục Thượng Hàn đã sớm thức giấc nên cứ thản nhiên "sờ mó" trên khắp cơ thể hắn.
Trời ơi....
Bờ môi Đan Nghi mấp máy.... vậy là khi nãy là hắn cố tình giả vờ ngủ để cô tùy ý hành động ư?
Đúng là một đại sắc lang phúc hắc đuôi dài mà!!!
- Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?
Lục Thượng Hàn gắp thức ăn vào đĩa ăn của Đan Nghi,rồi cất tiếng hỏi.
- Chuyện là thế này...
Đan Nghi hít một hơi dài, trả lời:
- Đan gia, mỗi một người thừa kế đều phải tròn 21 tuổi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110591/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.