- Không có gì ạ!
Đan Nghi nắm chặt lấy huyết soàn trong lòng bàn tay,quay lại nhìn Lục Thượng Hàn , nở nụ cười tươi tắn.
- Thật không có gì?
Lục Thượng Hàn cong môi cười,vươn tay qua bờ vai Đan Nghi, từ phía chiếc bàn phía sau lưng cô, cầm lấy chiếc hộp vốn dùng để đựng món quà mà hắn đã tặng cho cô.
Đan Nghi bị " bóc phốt ", cười nói:
- Em đang nghĩ không biết ai là người mang viên huyết soàn này từ Nam Phi về đây thôi.
- Không nghĩ đến người tặng nó sao?
Lục Thượng Hàn nhếch nhếch môi...
- Không ạ...
Đan Nghi trả lời đầy dối lòng.
- Không nhớ anh dù chỉ một chút ư?
Lục Thượng Hàn kéo lấy cô mà ôm vào lòng.... chiều cao của Đan Nghi so với số đông nữ sinh đã là cao lắm rồi, nhưng trước Lục Thượng Hàn thì vẫn bị gọi là nhỏ nhắn...
Đan Nghi đưa tay cầm lấy chiếc hộp từ trong tay hắn rồi nói:
- Huyết soàn quý giá như vậy, em chỉ cần nghĩ về nó là được rồi, còn người tặng quà ý mà, ai mà thèm nhớ chứ? Anh ta chẳng phải cũng mang quà tặng cả cho người khác đó sao?
- Anh tặng Trần Ngọc Tâm món quà đó mà em cũng ghen sao?
Nghe ra nét " giấm chua " trong giọng điệu của cô, Lục Thượng Hàn thật lòng thấy vui.
Hắn rất thích cô vì hắn mà để lộ ra cảm xúc " ghen tuông " này.
- Món quà ấy hàm ý là gì?
Đan Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110579/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.