Trái tim Đan Nghi,từ đau đớn đến tê dại, rồi lại buồn bã.... ánh mắt cô lúc này dần toát lên một sự kiên định.
Thật sự chưa bao giờ cô lại thấy tuyệt vọng và đau khổ tới thế.
Nhát dao chí mạng lại do chính người thân ra tay...Trái tim cô đẫm máu.... vết thương trên thân xác cũng không thể đau bằng vết thương tinh thần...
Nụ cười nở trên môi Đan Nghi, vâng, cười bản thân ngu ngốc, cười cái sự thê thảm của số phận mình.
Cười mãi cười mãi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh như hoa....
Mọi cảm xúc lúc này của cô đều bị thu hết vào tầm mắt của Lục Thượng Hàn.
Phần tư liệu mà Lục Thiên mang đến,không cần xem, hắn cũng đoán ra được đại khái...
Lục Thượng Hàn ôm cô vào lòng.
Đan Nghi cắn chặt môi, ngăn không cho mình phát ra tiếng khóc.
Từ khi tỉnh táo lại sau vụ tai nạn kia,cô đã từng thề,không được cho kẻ xấu cười, không được khiến cho người thân phải khóc, bất luận xảy ra điều gì cũng phải vững vàng đối mặt.
Nhưng, hiện tại, cô vẫn yếu đuối đến mức rơi nước mắt như này.
Nghĩ đến ngày xưa,ba cô đối xử tốt với cô như vậy.... nhưng đâu ngờ, tất cả đều là vì có mục đích cả...
Cô thật sự không thể khống chế nổi cảm xúc của mình....
Lục Thượng Hàn dùng tay nhẹ nhàng ngăn không cho cô cắn chặt môi thêm nữa, rồi vỗ vỗ vào má cô:
- Đau khổ thì hãy cứ khóc thật lớn đi!
Đan Nghi thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110520/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.