Sợ rằng trên người vẫn còn chỗ nào đó dính phải xuân dược, nếu không tắm cho sạch, thì sợ lát nữa lại xảy ra chuyện gì gì đó.... Đan Nghi vội bước vào phòng tắm...
Cũng may là người mà cô đi cùng là Lục Thượng Hàn, nếu không thì hậu quả sẽ... cô không dám nghĩ đến.
Không, không đúng! Nếu không phải cô ở cạnh Lục Thượng Hàn thì với chút xuân dược này làm sao có thể khiến cô trở nên như vậy được chứ?
Ai bảo hắn đẹp trai vậy làm chi? Thân hình lại còn chuẩn vậy nữa, thân hình sáu múi chuẩn tới từng cm, chuẩn như thân hình siêu mẫu vậy... bởi thế nên mới khiến cô mê muội, bị thuốc khống chế mà làm ra nhiều hành động quá ư là bạo dạn như khi nãy...
Đan Nghi mở vòi nước ấm, làn nước ấm nóng xối trên người thật là dễ chịu... mát mẻ, khiến ngọn lửa nhen nhóm trong lòng cô nguội dần nguội dần...
Cô lấy sữa tắm, xoa ra tay tạo thành rất nhiều bọt rồi xoa lên toàn thân, bọt sữa tắm bao bọc lấy chiếc cổ thon gọn, đôi chân dài miên man của cô.
Đan Nghi vẫn còn thấy xấu hổ vì chuyện xảy ra khi nãy, gương mặt đỏ ửng... rồi cô chăm chú tắm mà quên đi một điều...
.... phòng tắm trong khách sạn đều sử dụng cửa kính thủy lực.
Hôm nay cô và hắn lại đang ở trong căn phòng Tổng thống, thế nên ngay cả bức tường đối diện phòng tắm, nằm sau chiếc giường kia cũng được làm bởi một mặt kính lớn...
Thế nên mọi hành động của cô đều nằm gọn trong mắt Lục Thượng Hàn...
Cơ thể Đan Nghi hoàn mĩ đến khó tả, nước da trắng nõn nà, vòng eo con kiến mềm mại, đôi chân dài miên man, thẳng tắp...
Cô chính là một kiệt tác hoàn hảo của thượng đế... tay hắn dường như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại trơn bóng nơi làn da cô.
Dù sớm biết thân hình cô hoàn hảo thế nào nhưng lúc này cách một lớp cửa kính, dưới màn hơi nước mờ ảo, thân hình cô lại càng đẹp vô cùng... nơi đáy mắt Lục Thượng Hàn hiện lên một nụ cười rất mãn nguyện...
Đan Nghi đang tắm, bỗng bị Lục Thượng Hàn ôm chầm lấy, giật mình sợ hãi...
Cô vội quay người lại, thì bị hắn ôm chặt vào lòng,vào vòm ngực rắn rỏi của hắn...
Thân hình cao lớn, tay dài chân dài của hắn ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ của cô...
- Lục Thượng Hàn....
Có chút không tự tại, khẽ đẩy hắn ra... nhưng bàn tay mềm mại của cô sao có thể đẩy được thân hình cường tráng ấy của hắn...
- Lục Thượng Hàn, anh ra ngoài đi...
Đan Nghi vừa xấu hổ lại sợ hãi...
- Khi nãy là ai nói nhìn anh có vẻ như rất ngon nhỉ?
Hắn cúi xuống nhìn cô...
Toàn thân hắn rắn rỏi ôm trọn thân hình mềm mại của Đan Nghi...
Đan Nghi nhíu mày:
- Sao mà ngon chứ?
Một câu nói bình thường ấy của cô cũng đủ khiến cơ thể hắn căng cứng, hắn trầm giọng, giọng khàn khàn:
- Chưa nếm thì sao biết là không ngon?
Ngày thường Đan Nghi khá là bạo dạn nhưng giờ thì cũng không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ...
Dù thế nào chăng nữa thì những điều này đối với cô cũng đều quá xa lạ..
Lục Thượng Hàn càng lúc càng bị biểu cảm dễ thương của cô khêu gợi...
- Nếm thử chút thì em mới biết mùi vị có thơm ngon không chứ?
- Em không cần!
Cô vội lắc đầu nguây nguẩy, giọng nói có chút gì đó như đang ấm ức vậy...
Có trời mới biết rằng lúc này đôi chân cô đang mỏi nhừ, trong lòng thì như có hàng vạn ngọn lửa le lói... nếu không phải có bàn tay hắn đang ôm cô thì có lẽ cô đã ngã khụy mất rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]