Bạn bè của Đan Nghi ở đây, có ai không phải con nhà có quyền có chức, nhìn thấy món quà của Đường Sa Sa đều không khỏi buồn cười...
Nhưng nể mặt Đan Nghi nên mọi người cũng không nói gì...
Đường Sa Sa như đang hiến bảo, giơ bức tranh thêu ra:
- Nghi Nghi, mình tự tay thêu bức tranh chữ thập này tặng cậu, là bức hình chân dung của cậu, mình muốn lưu lại quãng thời thanh xuân của cậu trong bức ảnh này.... Là do mình tự tay thêu đấy!
Trước đây, Đan Nghi coi ả là bạn thân, ả tặng gì thì Đan Nghi cũng đều coi đó là tâm ý của ả, coi như một bảo vật mà cất giữ cẩn thận, luôn coi quà của ả quý hơn so với những món đồ mà bạn bè khác dùng tiền bạc mua đến tặng...
Nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác...
Đan Nghi nhận lấy bức tranh thêu, nở nụ cười ngọt ngào:
- Cảm ơn nhé Sa Sa, cậu vất vả quá!
Đường Sa Sa vội nói:
- Mình vì bạn thì vất vả mấy cũng đáng mà, ai bảo cậu là bạn thân nhất của mình chứ!
Sau khi trở về nhà, Đan Nghi sớm đã mang việc giữa Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa kể lại cho người bạn gái thân từ nhỏ của mình.
Người bạn này tên An Kỳ, có thể nói là một người bạn nối khố của Đan Nghi từ tấm bé.
Nhìn bức tranh chữ thập của Đường Sa Sa tặng cho Đan Nghi, cô cười nói:
- Bức tranh thêu này đường kim mũi chỉ thật là đẹp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110368/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.