Buổi chiều, vừa tan học, hắn liền đi về phía căn hộ của Đan Nghi.
Đan Nghi sớm đoán được hắn sẽ mò tới nên ở sẵn trong nhà đợi hắn.
Quả nhiên Bạch Văn Bình mò tới thật.
Đan Nghi nở nụ cười rạng rỡ, đơn thuần:
- Anh Văn Bình, tay Sa Sa bị thương nặng vậy, lúc sáng sao anh không vào thăm cô ấy?
Bạch Văn Bình vội nói:
- Anh còn vội quay về lớp, không rảnh! Với lại, sao anh phải quan tâm cô ấy nhiều vậy chứ? Anh chỉ quan tâm mỗi bé Nghi Nghi của anh thôi!
Đan Nghi nghe vậy thật thấy buồn nôn.
Nhưng nét mặt vẫn giữ nụ cười vô tư đơn thuần...
Ánh hoàng hôn chiếu qua khe cửa sổ... Đan Nghi ngồi trên sofa sau khung cửa,tia sáng rọi trên người cô tạo thành một vầng sáng thật đẹp...
Nụ cười của cô thật tươi tắn, càng làm tôn thêm nét đẹp trong trẻo vốn có của cô...
Bạch Văn Bình mải mê ngắm nhìn cô, trong lòng không khỏi thầm chửi rủa bản thân " não mình trước kia đúng là bị ngập nước rồi nên mới định bỏ rơi Đan Nghi để tìm đến Đường Sa Sa ".
Nhưng hắn vẫn tin, vẫn còn kịp để làm lại...
Phản chăng Đan Nghi cũng không hề biết chuyện giữa hắn và Đường Sa Sa... Hắn chỉ cần khéo léo dỗ dành cả hai bên thì hắn vẫn vừa có thể giữ quan hệ yêu đương với Đan Nghi mà lại vẫn có thể lên giường cùng Đường Sa Sa...
Hắn ngồi xuống trên ghế Sofa...
Hắn mặc chiếc áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110359/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.