Đường Sa Sa sợ hãi, hồn vía lên mây, không dám bước vào lớp...
Đan Nghi nhìn thấy liền gọi ả:
- Sa Sa, nhanh đến đây ngồi này.
Đường Sa Sa lúc này mới bán tín bán nghi bước từng bước chậm chạp đến bên Đan Nghi, ngồi xuống.
- Sa Sa, chuẩn bị vào học rồi.
Giọng nói của Đan Nghi vốn đã rất ngọt ngào, khi cất tiếng thì nghe lại có chút yếu ớt, điệu đà...
... Thêm nữa khi nói chuyện với Đường Sa Sa lại còn cố ý khiến cho điệu bộ có chút ngây ngô nên Đường Sa Sa nhất thời không thể phán đoán ra đầu óc cô đã bình thường trở lại hay chưa...
Đường Sa Sa nói có chút run run:
- Đan Nghi, đầu... đầu cô còn bị đau không?
- Có đau một chút...
Đan Nghi nhăn nhăn mũi...
- Tối qua cũng bị đau. Nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi.
Đường Sa Sa có chút hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ, não bộ của Đan Nghi có khả năng đang hồi phục từng chút một, thế nên giờ cô mới có thể tự đi về nhà,có thể tự đến lớp và giao tiếp với mọi người..
Phải biết rằng từ khi bị tai nạn hầu như Đan Nghi chỉ ru rú trong nhà.
Đường Sa Sa cố ý hỏi để thăm dò:
- Cậu làm sao lại đến lớp vậy chứ? Đau đầu thì cần phải ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.
- Tôi nhớ cậu mà.
Nở nụ cười tỏa nắng, Đan Nghi trả lời.
Đường Sa Sa thấy Đan Nghi vẫn rất quấn quýt với ả, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110323/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.