Mạc Yến muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ đến chiếc chân đang bị thương của mình nên lại đành nhẫn nại thêm chút nữa...
Mặt hắn vẫn đang từ từ áp sát về phía cô...
- Đừng làm thế...
Tay cô giơ lên, định trước khi hai đôi môi va vào nhau sẽ kịp chặn hắn lại... nhưng hắn đã dừng lại mọi hành động ngay lúc đó...
- Bơ này!
Tay hắn giúp cô lau đi vết bơ trắng trắng không biết đã dính trên mặt cô tự khi nào? Trong lời nói của hắn có chút chê trách giễu cợt...
Người cô bất động, sắc mặt sầm xuống....
Bơ ư?
Hắn vừa nói bao nhiêu thứ khiến người ta tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy, lãng phí bao nhiêu cảm xúc của cô như vậy... tất cả chỉ bởi vết bơ trên mặt cô?
Hắn cố tình trêu chọc cô mà?
Thật không thể trách cô được,bởi những câu nói từ nãy tới giờ của hắn kết hợp với hoàn cảnh lúc này nữa, chỉ cần là người đủ 18 tuổi đều sẽ nghĩ giống cô mà...
- Thất vọng sao?
Hắn buông tha cho cô, bàn tay hắn xoa xoa mặt cô như như nhào bột mì vậy, rồi chỉnh sửa lại quần áo cho phẳng phiu, từ từ đứng thẳng dậy, chậm dãi nói:
- Đúng là nhóc con!
Khuôn mặt Mạc Yến đỏ bừng lên, giận đến mức chỉ muốn rút chiếc giày 10 phân của mình ra gõ vào người hắn thôi.
Trêu chọc con gái nhà lành tại sao không thể cấu thành một tội chứ?
- Nghe nói đu đủ có hiệu quả rất tốt đấy!
Bắc Tân Khởi hơi hơi quay người lại, ánh mắt đầy ám chỉ nhìn lướt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chay-bua/40765/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.