Bắc Tân Khởi nhìn Mạc Yến với ánh mắt lạnh như băng, thật muốn gập cô lại mà ném ra ngoài cửa sổ mà.
Mạc Yến không động thanh sắc mà quan sát từng phản ứng của hắn, dây thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng như sợi dây đàn.
Ánh mắt Bắc Tân Khởi dừng lại nơi bờ môi sưng mọng của cô, cũng không tỏ ra hối hận vì hành vi thô bạo khi nãy của mình, chỉ điềm nhiên mà hỏi:
- Vừa xong anh đã làm đau em rồi sao?
Ngữ khí đầy bình thản, giống như một kẻ vừa ra tay đánh người tàn bạo rồi thản nhiên nói với người bị đánh một câu thế này : " Xin lỗi, đáng nhẽ tôi nên đánh nhẹ tay hơn chút!"
Nghe hắn nói vậy, ngọn lửa giận trong lòng Mạc Yến phừng phừng bốc lên.
Tức giận không phải vì khẩu khí của hắn, mà bởi sự quá đỗi tùy tiện của hắn! Hắn muốn làm gì thì làm vậy sao?
Hắn coi cô là gì vậy chứ?
Cô đâu phải loại con gái suốt ngày chỉ tìm cách để tiếp cận hắn?Giữa cô và hắn không hề tồn tại bất hề quan hệ tình cảm yêu đương gì, hắn có quyền gì mà làm vậy với cô?
Bắc Tân Khải nhìn bờ môi bị xước nhẹ của Mạc Yến, trong lòng nảy sinh chút xót thương, đưa tay qua định xoa xoa chỗ bị đau cho cô... chưa kịp chạm vào thì cô đã lé sang một bên.
Bàn tay Bắc Tân Khởi cứ vậy giơ trong không khí....
Mạc Yến nhìn chằm chằm vào hắn,một câu nói đầy châm biếm cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chay-bua/2194685/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.