Mạc Yến bị câu nói của hắn chặn họng mãi không thốt nổi thành lời, khuôn mặt đầy vẻ ai oán:
- Sao anh không nói sớm?
Bắc Tân Khởi mím môi, thản nhiên tặng cô hai từ:
- Quên mất!
Mạc Yến: "...."
- Thật ra ở lại trên đảo một đêm cũng không tồi!
Bắc Tân Khởi lười nhác nhả ra từng từ một, chậm rãi bước về phía trước.
Mạc Yến cũng cứng họng và lê từng bước chân nặng nề đi theo hắn.
Đây là một hòn đảo nhỏ rất chi là yên bình, ban ngày khách đến du lịch dạo chơi đông thì sẽ hơi náo nhiệt, nhưng đến đêm thì lập tức lại trở về trạng thái yên bình vốn có,nhất là sau 10 giờ tối, trên đảo, ngoại trừ tiếng gió biển, tiếng sóng vỗ bờ, những tiếng động tự nhiên thì hầu như không còn nghe thấy tiếng động gì khác nữa.
Hôm nay là thứ 7, mai là chủ nhật, cả hai người đều không cần đến công ty,Bắc Tân Khởi tối nay dường như rất là nhàn nhã.
Giờ đã gần 12 giờ, Mạc Yến lúc chiều bận rộn đi tìm phòng, lại ở bên ngoài lang thang cả ngày là vậy, nên giờ thật sự rất mệt, đi trên đường mà đôi chân vô lực như bị buộc cả tạ tấn sắt ở chân, cả thân người như muốn rời ra thành từng khúc một.
Ngược lại,Bắc Tân Khởi từ đầu đến cuối đều rất bình thản, tâm trạng dường như rất là vui.
- Giờ chúng ta đi đâu?
Mạc Yến lúc này thật sự chỉ muốn tìm cho mình một chiếc giường, lao người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chay-bua/2194667/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.