🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Mẹ Bầu
Phó Thần Thương ngồi xuống ở bên cạnh cô, "Em cứ hỏi đi."
An Cửu sắp xếp lời muốn hỏi một chút, sau đó mới nói với Phó Thần Thương: "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không? Ý của em là, tối hôm qua anh ngủ thế nào?"
"Tối hôm qua?" Vẻ mặt Phó Thần Thương nhộn nhạo, sờ sờ cằm một cái.
Vẻ mặt của An Cửu tối đen, "Điều then chốt là buổi tối hôm qua, có phải là anh đã ngủ thiếp đi không."
Phó Thần Thương cảm thấy cái vấn đề này có chút gì đó không giống như bình thường, "Tại sao em lại hỏi như thế? "
"Anh hãy trả lời vấn đề em hỏi trước đã." An Cửu nghiêm nghị.
Phó Thần Thương gật đầu một cái, "Rất tốt."
Tối hôm qua, tuy rằng bởi vì cô lên cơn sốt cao, nên anh bị giày vò một trận, nhưng quả thực trong mấy ngày liên tục vừa qua, đây là một lần anh được ngủ một giấc an ổn nhất.
Nghe vậy thái độ của An Cửu lập tức thả lỏng hẳn ra, cô nặng nề thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nói cách khác, mình cũng vẫn còn có sức ảnh hưởng… cô chỉ sợ là… sợ là Thẩm Hoán nói quá khoa trương, sợ mình không có biện pháp để giúp anh…
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy có một số việc nên nói rõ ra thì vẫn tốt hơn, sở dĩ cô nghĩ quanh quẩn mãi, không phải là bởi vì có trong lòng có vướng mắc hay sao?
Vì vậy An Cửu mở miệng nói: "Ngày hôm qua em đã gặp Thẩm Hoán."
"Hả?" Phó Thần Thương nghe thấy tên người kia chỉ nói với cô một từ như vậy, vẻ mặt không chút thay đổi.
An Cửu mím mím môi, "Chuyện gì đã qua thì cũng đã đi qua, em cũng không muốn nhắc lại làm gì, bởi vì trong cuộc sống còn có nhiều thứ, nhiều chuyện quan trọng hơn. Em cũng hi vọng anh…Không nên tự hành hạ mình nữa."
Mặc dù vừa mới rồi anh hoàn toàn không có ý định thừa nhận, nhưng vào lúc này thật sự cũng không giả bộ ngu, chỉ nhẹ nhàng nói như gió thổi mây bay, "Đây là tự anh chấp nhận, nếu là ở trong phòng giam, đương nhiên sẽ không tránh được việc sử dụng hình phạt."
Anh thừa nhận đã từng cố ý giả bộ yếu thế để thử dò xét thái độ của cô. Hi vọng cô sẽ mềm lòng đối với bản thân mình, bởi vì điều này đại biểu trong lòng cô vẫn còn có anh. Chỉ là, ở trong quan niệm của Phó Thần Thương, anh tình nguyện bị người ta ước ao ghen tị, làm địch thủ hay là làm cái đinh trong mắt, chứ nhất định không nguyện ý tiếp nhận ánh mắt thông cảm lẫn thương hại của người khác. Cái mà anh không muốn nhất, chính là sự thông cảm, nhất là người phụ nữ mà mình yêu thích…
Đối với cách nói tự làm khổ này của Phó Thần Thương, An Cửu đành chỉ biết im lặng, "Hình phạt cái gì mà hình phạt, bây giờ là pháp luật quốc gia, coi như ngồi tù vẫn còn được phóng thích! Có bệnh thì phải điều trị cho tốt, đừng có cả ngày cứ nghĩ ngổn ngang trăm mối như thế! Như việc anh ngủ không ngon một thời gian dài như vậy, sẽ gây nhiều tổn thương cho thân thể, công việc lại bận rộn, còn có bệnh bao tử…"
An Cửu ở đó nói thao thao bất tuyệt, càng nói vẻ mặt càng khó nhìn, càng nói mày càng nhíu lại thêm chặt hơn. Vẻ mặt Phó Thần Thương lại giống như được gió xuân thổi hiu hiu, được mưa xuân ẩm ướt làm cho dịu mát vậy, chỉ cười yếu ớt, thở dài một hơi ngưng mắt nhìn cô… 
An Cửu bị anh nhìn đến mức cảm thấy sợ hãi, "Nhìn… anh nhìn cái gì vậy? Em nói như vậy anh còn không cảm thấy vui mừng, em nói điều gì không phải hay sao?"
Phó Thần Thương sáp lại gần thêm một chút, cầm lấy bàn tay của cô, giữ lại ở trong lòng bàn tay của mình, xoa xoa vuốt vuốt một lúc, sau đó áp vào bên khóe môi hơi lạnh của mình, "Em đau lòng vì anh sao?"
Vành tai An Cửu lập tức đỏ ửng lên, dần dần từng chút nóng rực lên. Cô quay đầu ra chỗ khác, tức giận nói: "Tối nay em bắt đầu sẽ ngủ ở nơi này rồi, đến chừng nào thì anh ngủ, đến lúc nào thì anh tỉnh lại, mỗi ngày anh ngủ được mấy tiếng, nằm mộng thấy gì, trước khi đi ngủ suy nghĩ chuyện gì… anh đều phải nhớ kỹ, kê khai lại đầy đủ giao cho em, cho đến khi nào sức khỏe của anh đã hồi phục lại mới thôi."
Phó Thần Thương cong môi lên, "Nếu như cả đời anh cũng không hồi phục lại được thì phải làm sao đây? Em sẽ ngủ với anh cả đời sao?"
An Cửu hứ mấy tiếng, "Quạ đen, nào có ai như anh chứ, thế nào mà lại tự nguyền rủa mình như vậy!"
"An Cửu…"
"Sao vậy?"
"Em không phải là ăn tủy mới biết vị, cố ý dùng cơ hội này để lấy cớ hoàn hảo có thể quang minh chính đại ngủ chung với anh đấy chứ?"
Cũng biết con người này chỉ giữ được sự đơn thuần không được bao lâu, sau đó từ đơn thuần lập tức sẽ chuyển sang hình thức cầm thú ngay được. An Cửu giận đến mứac đỉnh đầu bốc khói, cô nhặt một chiếc gối để ở bên cạnh lên, sau đó liền nện luôn cái gối vào khuôn mặt đang bày ra cái vẻ chỉ muốn bị đánh vào mặt kia, "Thúi lắm! Bà cô đây muốn ngủ với nhà anh mà còn phải kiếm cớ hay sao, hả?!"
Phó Thần Thương cười đến mức trong lòng đặc biệt thoải mái, anh ôm lấy cô siết vào trong ngực, "Nói cũng phải, bà xã đại nhân à, tối nay… em có cần anh thị tẩm (*) hay không?"
(*) Thị tẩm là từ Hán Việt, chữ Hán viết 侍寝, nghĩa là người nữ ngủ cùng, xưa kia cum từ “thị tẩm” thường dùng chỉ phi tần được ngủ cùng vua. Nghĩa gốc chữ “Thị” nghĩa là hầu, “Tẩm” nghĩa là ngủ.
Bàn tay nhỏ bé của An Cửu vung lên, đồng ý. Sợ gì anh chứ! Đối phó người này tuyệt đối không thể xấu hổ, lại càng không thể dè dặt, nếu không người này chỉ biết được voi đòi tiên, lại càng lưu manh hơn!
Mà cuối cùng sự thật chứng minh, mặc kệ cô làm thế nào thì làm, hình như cuối cùng mọi sự thua thiệt vẫn đều thuộc về cô…
Tỉ dụ như hiện tại, rõ ràng tối hôm qua người này đã từng nói rằng, về sau này sẽ dịu dàng, vậy mà mới chỉ qua có một buổi tối, liền vứt ra sau gáy rồi quên sạch luôn.
Vừa mới bắt đầu còn biết thu lại, đến cuối cùng càng ngày càng không thu lại được.
"Bà xã, anh có thể nhanh hơn một chút được không?"
"Không…Không cần…"
"Ưmh, như vậy cũng tốt."
"Ừ a… Em buồn ngủ quá, làm sao anh vẫn còn chưa xong vậy?"
"Bởi vì em không cho phép anh nhanh mà!"
"Lại tới chiêu này! Có phiền hay không chứ..."
Cho đến khi đùa giỡn đủ rồi, sắp làm cho cô phát bực,  Phó Thần Thương mới chịu bỏ qua, để cho cô nằm úp sấp lại, quỳ ở trên giường, bàn tay chống nạnh, ngực bụng ướt mồ hôi áp sát vào sau lưng của cô. Mỗi lần hòa nhập cũng đều lút cán, mỗi một lúc một nặng hơn, đến lần va chạm cuối cùng khiến cô nằm phục xuống ở trên cái gối đầu, chỉ còn lại cái mông bị nâng lên thật cao, sau một hồi va chạm kịch liệt, rốt cuộc đến lúc trước khi cô run rẩy ngất đi, anh mới chịu bỏ qua cho cô…
Hai người ôm nhau ngủ. Không quá một canh giờ sau, đang mơ mơ màng màng, theo bản năng An Cửu liền tỉnh dậy, chống thân thể lên ngồi dậy, sờ soạng bốn phía tìm quần áo để mặc.
Phó Thần Thương cầm lấy tay cô sờ vào bộ ngực mình "Sao vậy?"
"Anh không ngủ à?" An Cửu hỏi.
"Có ngủ, nhưng bị em đánh thức." Phó Thần Thương ngồi dậy.
Giấc ngủ của anh thường không được sâu, dễ dàng thức tỉnh, mặc dù anh đã quen khi có cô ở bên cạnh sẽ ngủ được hơn một chút. Tối nay, một hồi kia của cô lại càng làm cho anh giống như ngực đang bị tụ máu bầm được ép mạnh ra khiến kinh mạch trở nên thông suốt! Nhưng mà… anh cũng không chịu nổi cô cứ sờ tới sờ lui như vậy.
"Thật xin lỗi!" An Cửu gãi gãi đầu, "Có thể ngủ được là tốt rồi! Em đi về đây. Bảo bảo ở một mình như vậy em không được yên lòng."
Thân làm người mẹ, đương nhiên thời thời khắc khắc, cho dù ở tình huống nào, cô cũng luôn nhớ đến những đứa con.
Mặc dù đối với lần này Phó Thần Thương bày tỏ sự hiểu biết, nhưng mà, vừa làm xong đã vội đi luôn như vậy, anh cảm thấy mình thật sự có chút thê lương.
An Cửu nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, "Thôi được, bây giờ anh và em cùng đi vậy."
Lúc này Phó Thần Thương mới cảm thấy tứ chi bách hài (*) cũng được nhẹ nhàng hơn…
(*) Tứ chi bách hài: Dịch nghĩa: “Tứ chi bách hài” (四肢百骸) hay là “tứ chi bách thể” (四肢百体): Tứ chi và trăm xương; chỉ các bộ phận của thân thể, hoặc toàn bộ thân thể
Khoảng cách đến cách mạng thành công đã gần thêm được một bước…
Liếc nhìn thấy hai bảo bảo đang ngủ say ở trong căn phòng cách vách, hai người rón rén đi trở lại vào phòng ngủ.
Vào lúc này đột nhiên An Cửu có chút ngủ không được, "Ngày mai đi qua nhà, em nên chuẩn bị cái gì cho tốt đây? Em chỉ mua chút thuốc bổ… dù sao Phó Hoằng Văn bên kia cũng là trưởng bối của anh, có cần phải hay không…"
Phó Thần Thương ngắt lời cô, "An Cửu, em có thể nói như vậy, thật sự anh thấy rất vui vẻ. Thật đấy, nhưng mà, không cần đâu, anh sẽ không để cho em phải  chịu uất ức, sẽ không để cho em cảm thấy khó chịu vì bị kẹp ở giữa. Anh cả ở bên kia… không bao lâu nữa cũng sẽ trở lại nước ngoài thôi."
Giọng nói của Phó Thần Thương có chút lạnh lẽo.
An Cửu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi, "Chuyện tối ngày hôm qua cũng không phải ngoài ý muốn có đúng hay không?"
"Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý tốt." Sợ An Cửu lo lắng, Phó Thần Thương hôn một cái lên trán của cô, "Bây giờ anh không phải chỉ có một mình, sẽ không để có chuyện xảy ra với mình đâu."
An Cửu thoáng yên tâm một chút. Phó Thần Thương có thể nắm trong tay một tập đoàn to như vậy, đương nhiên anh phải có thủ đoạn. Cô biết phải cận kề lắm thì anh mới chịu động thủ, nghĩ tới anh chỉ có một mình, An Cửu không khỏi có chút bận tâm, "Vậy…"
Câu nói vừa muốn hỏi đã ra đến miệng, nhưng cô lại sợ nói ra sẽ dẫn tới sự cãi vả, vì vậy đành nuốt trở vào.
Phó Thần Thương dĩ nhiên rất hiểu tâm tư của cô, nhưng anh cũng không hề lộ ra vẻ không vui, "Về phần Cảnh Hi, chuyện này phải do chính anh tự lựa chọn." 
--- ------ ------
Ngày hôm sau, ở nhà cũ.
Mặc dù một nhà bốn người cũng không hề mặc quần áo cho ba mẹ và con, chỉ là lần đầu tiên dùng loại hình thức như vậy để bước vào nhà cũ, cũng đã đủ đưa tới sự chấn động rồi.
Xa xa đã nhìn thấy người làm chạy vào để thông báo, vừa mới xuống xe đã có người tới tiếp đỡ mấy món đồ ở trong tay cô, nghênh đón bọn họ vào cửa.
"Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư dáng dấp thật là anh tuấn, tựa như là ở trong  tranh tết bước ra ngoài vậy!"
"Đúng đó! Có thể trở lại là tốt rồi, lão gia cùng phu nhân cũng đã thầm mong biết bao nhiêu ngày rồi! Ngày ngày lão gia đều cầm trong tay tấm hình của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư mà ngắm nghía, tưởng chừng như đã sắp hư cả hình mất rồi… Mau vào đi, vào bên trong cho mát!"
An Cửu nghe thấy những người làm ở đây đều thật tâm vui mừng và hoan nghênh bọn họ. Nhìn dáng dấp cũng biết Phó Hoằng Văn sống không thể nào được lòng người. Nếu không đúng như vậy thì từng người một sẽ không có kiểu khi thấy Phó Thần Thương đều như thấy cứu tinh vậy.
Ở trong mắt bọn họ, cho dù Phó Thần Thương có đến mấy năm đều không trở lại, nhưng trong lòng bọn họ cũng chỉ có anh mới chính là gia chủ, là trụ cột của Phó thị.
Phùng Uyển không hổ là một người biết cư xử, thấy bốn người bọn họ, việc đầu tiên không phải là nhìn Phó Thần Thương, cũng không phải là nhìn hai đứa trẻ, mà là nhiệt tình kéo tay An Cửu, "Tới đây, có mệt hay không? Bên ngoài nóng lắm! Nhanh ngồi xuống ăn chút dưa hấu, dưa vừa mới hái xuống, vừa mới bổ ra đấy…"
Phó Hoằng Văn và Tô Nhu tất cả đều ở đây, bất kể là nói chuyện hay là vẻ mặt thể hiện cũng tương đối khéo léo, nhiệt tình hàn huyên, người một nhà vui vẻ hòa thuận, không nhìn ra bộ dạng có xa cách chút nào.
Ông cụ bởi vì đứa con trai vô dụng Phó Thần Thương đã để cho ông phải  chờ đợi lâu như vậy, đến hôm nay mới thấy anh mang theo vợ con về nhà vẻ mặt khá là bất mãn, vẫn chống gậy, giữ bộ mặt bất mãn không nói lời nào. Nhưng khi vừa nhìn thấy hai đứa trẻ chạy ùa tới giòn giã kêu"ông nội" thì tất cả mọi hỏa khí trong người cũng biến mất, cười vui vẻ đến mức khỏi phải bàn. Khiến Phó Hoằng Văn cùng Tô Nhu đứng ở bên cạnh nhìn thấy cũng vụng trộm nhíu nhíu mày.
Tô Nhu lặng lẽ đi tới một bên gọi điện thoại.
"Những hành vi này Phó Thần Thương nhìn thấy đều liếc mắt nhìn vẻ khinh thường, chuyện hư hỏng có cái gì tốt mà phải vội vàng? Không có tiền đồ! Hôm nay cho dù chuyện có lớn bằng trời bà cũng phải trở lại cho tôi…"









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.