Chương trước
Chương sau
Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn
     Anh nhìn cô bé đang ngồi kiểu quỳ một chân trước mặt mình, đối lập với vóc dáng nhỏ nhắn hiện giờ của cô là ly nước quá to trong lòng bàn tay cô, khóe mắt ngập nước long lanh mang theo vài phần oan ức còn có kinh hãi nhìn anh...
     Trong nháy mắt, Phó Thần Thương lại từ hiện thực ngã vào trong giấc mộng. Trong giấc mộng đêm nào như hiện về, anh đã từng vô số lần tưởng tượng qua nếu đứa nhỏ kia có duyên đi đến bên anh thì khuôn mặt của nó sẽ như thế nào, nếu là nữ thì sẽ ra sao mà nam thì như thế nào? 
     Mà đứa trẻ trước mắt anh đây tựa như từ giấc mộng ấy đi ra. Qua nhiều năm như vậy, trong đầu anh cứ mơ mơ hồ hồ không cách nào thoát ra được thì nay bóng dáng ấy lập tức trở nên rõ ràng trong sáng lên.
     Anh nghĩ, nếu như anh cùng An Cửu một đứa con gái thì đứa bé ấy nhất định cao như vậy, đẹp như vậy thậm chí là hoàn hảo như vậy.
     Phó Thần Thương cứ như vậy duy trì tư thế nghiêng đầu ngưỡng mộ nhìn chằm chằm cô bé kia, ánh mắt đến cả nửa ngày cũng không chớp. Nếu như đây đúng là giấc mộng thì tại sao anh thậm chí có thể nghe thấy được mùi hương của kẹo? Nơi này rõ ràng là bệnh viện, vậy nên thứ anh nên ngửi thấy chỉ là mùi hương khử trùng thôi sao?
     "Cháu là con ai..." Phó Thần Thương lại dùng hết sức bình sinh hít thở cho mình tỉnh táo lại, lại phát hiện hiệu quả không lớn bởi vì ngay lúc anh mở miệng giọng nói anh rõ ràng có phần run rẩy.
     Phạn Phạn nhìn chiếc ly trống trơn cùng với việc nhìn thấy chiếc gối kê đầu của Phó Thần Thương bị ướt đẫm thì cô bé cũng tự nhận thấy mình đã gây ra đại họa. Đang trong thời điểm không biết phải làm sao thì lại nghe được giọng nói của Phó Thần Thương, cô bé liền tỉnh tỉnh mê mê trả lời: "Con là con của ba đây mà."
     Vẻ mặt của Phó Thần Thương quả thực còn ngây ngốc hơn so với Phạn Phạn "Con của chú sao?"
     Một ý nghĩ đột nhiên từ đầu óc nơi sâu xa nổi lên khiến cho cả người anh đều căng thẳng. Anh lại dùng giọng lạnh băng ngột ngạt hỏi: "Tống An Cửu là ai?"
     Vẻ mặt của Phó Thần Thương lúc này lại khiến cho Phạn Phạn cảm thấy có chút sợ sệt, cô bé hơi rụt cổ lại trả lời: "Là mẹ con..."
     Phó Thần Thương đột nhiên xiết chặt song quyền, bởi vì quá kích động mà vặn vẹo. Anh lập tức gắng gượng đứng dậy, không thể chờ đợi được nữa lại muốn đi tìm người phụ nữ khó ưa kia hỏi cho rõ ràng, dù bất kể là ai cũng xin hãy nói cho anh biết đây rốt cuộc là có chuyện gì nhưng bởi vì thân thể quá mức suy yếu nên anh vừa mới ngồi dậy liền cảm thấy một trận choáng váng.
     Phạn Phạn lại cuống lên: "Ba à, ba đừng nên lộn xộn, con đi tìm chị y tá."
     Phó Thần Thương bỗng thừ người như người bị điểm huyệt, cảm thấy cuộc sống như thế thật chẳng yên ổn "Cháu gọi chú là gì?"    Sóc Là Ta - dien%Dan^%LeQuy<3Don
     Phạn Phạn nghiêng đầu không rõ nói: "Ba?”
Lại nhớ tới hình như đây là lần đầu tiên ba gặp mình, cô bé cảm thấy mình cũng nên tự giới thiệu một chút. Nghĩ vậy, cô bé liền bắt đầu lắp ba lắp bắp đọc thuộc lòng lời kịch đã sớm chuẩn bị kỹ càng: "Con chào ba, con tên là Phó Tri Chi, mọi người thường gọi con là Phạn Phạn, năm nay con năm tuổi, là con gái của mẹ con, rất hân hạnh được gặp ba..."
     Không còn nghi ngờ, Phạn Phạn đã thay anh trả lời tất cả các nghi vấn trong đầu, cứ như sự thực này nghe ra không thể tin được, thậm chí anh cũng còn chưa từng nghĩ đến tình huống này. 
     Phó Thần Thương lại run rẩy giơ tay lên, đặc biệt cẩn thận mà xoa đầu cô bé ngồi ngay đầu giường. Anh lại do dự nhiều lần mới chậm rãi tiến lại gần cô bé tựa như muốn xác định cô đang tồn tại chân thực...
     Cho tới nay, việc anh thống khổ và tự trách mình nhất chính là năm đó không thể cứu được đứa bé trong bụng An Cửu. Mỗi khi nhớ tới, hai tay anh cũng có cảm giác tay mình dính đầy máu tanh, mà loại cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn cốt nhục của chính mình lại chỉ cách nhau một bức tường bị giải phẫu tách rời, cái chết đến gần nhưng không thể ra sức cứu vãn, đời này anh không thể thoát ra khỏi cảm giác u ám như thế...
     Mà điều anh chưa từng nghĩ tới là có một ngày chính mình lại nhận được một sự cứu rỗi.
     Phạn Phạn nháy mắt một cái, tựa hồ có cảm giác ba mình đang có loại tâm tình kích động cùng căng thẳng. Bàn tay Phó Thần Thương hết nới lỏng lại khẩn trương, trước sau không dám đụng vào người cô bé thế nhưng cuối cùng anh cũng rất chủ động xoa đầu nhỏ của cô bé, đồng thời chậm rãi cọ cọ vào đó...
     Phạn Phạn vẫn luôn thích được người khác xoa đầu mình, bởi vì như vậy thể hiện sự yêu thương của họ đối với cô. Mỗi lần được xoa đầu, cô bé sẽ đặc biệt cảm thấy rất hài lòng, híp mắt hưởng thụ như một con mèo nhỏ như thế.
     Phó Thần Thương quả thực kích động đến nỗi không biết làm như thế nào cho phải, phía dưới lòng bàn tay là chiếc đầu nhỏ xinh, xúc cảm mềm mại như vậy, nhiệt độ cũng chân thực như thế khiến lòng anh chấn động...
     Đây là... con gái của anh và An Cửu...    Sóc Là Ta - dien%Dan^%LeQuy<3Don
     Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy từ bên ngoài vào.
     Đoàn Đoàn vẫn còn bị treo bình nước biển ở lại đó, mà lúc này An Cửu lại thực sự không yên lòng nên trước tiên cô liếc mắt nhìn Phạn Phạn và Phó Thần Thương.
     Sắc mặt của cô bé trông thật kỳ quặc, trong lúc việc sống chết của Phó Thần Thương chưa rõ, chậm chạp bất tỉnh, mà lúc này Đoàn Đoàn lại sinh bệnh. Tất cả mọi áp lực như dồn về một chỗ khiến cô cảm thấy mình như đang đứng bên bờ tuyệt vọng.
     Người đàn ông kia luôn như vậy, xưa nay đều bá đạo như vậy, chỉ cần anh muốn thì dù cô có không muốn anh cũng không quan tâm. Mà hiện tại ngay cả tính mệnh anh đều giao cho trên tay của cô thì anh có nghĩ tới hay không, cô làm sao có thể chịu đựng được?
     Cô chỉ muốn các con mình có cuộc sống an ổn nhưng một lần lại một lần cô bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
     Từ khi trở về, trái tim liền nhảy nhót tưng bừng, cũng chưa từng ổn định trở lại...
     Mấy ngày nay, mọi thứ xảy ra quá nhanh như muốn dày vò đốt cháy tất cả tinh lực trong người cô. Thế nhưng ở trước mặt bọn nhỏ, cô lại cố gắng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 
     An Cửu đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy Phó Thần Thương đang ngồi ngạo nghễ trên giường biểu hiện chăm chú nhìn cô. Cặp mắt anh lúc trước vốn đóng chặt không hề có sinh khí mà giờ đây trong con ngươi lại tỏa ra ánh sáng lung linh...
     Phạn Phạn lại ngẩng đầu nhỏ lên thương lượng với anh: "Ba à, con không phải cố ý ngồi lên bụng ba, cũng không phải cố ý làm đổ nước lên người ba. Ba à, ba có thể nói vài lời giúp với mẹ con hay không? "
     "A..." Lúc này Phó Thần Thương mới có biểu hiện đã nhìn thấy An Cửu đứng ngay cửa, có chút xin lỗi nói: "Nhưng hình như mẹ con đã biết rồi."
     An Cửu đứng ngay cửa nhìn vào một màn diễn bên phòng bệnh, thân thể cứng đờ giống như hòn đá, tâm trí chậm chạp hòa hoãn đến nửa ngày mới tiêu hóa xong tin tức "Phó Thần Thương tỉnh rồi". Sau đó thân thể chậm rãi mềm mại, thả lỏng, bất lực, hoàn toàn thư giãn hạ xuống, sau đó hầu như không thể đứng thẳng được nữa.
     Tất cả nội tâm lẫn tâm tình đều bị ép xuống, An Cửu nghiêm mặt, khuôn mặt không hề cảm xúc đi tới ôm Phạn Phạn từ trên giường xuống, lại lấy ra chiếc gối đang ướt dầm, lại dùng áo gối tiện tay xoa xoa cổ áo và vạt áo trước trên người của Phó Thần Thương.
     "Tỉnh rồi à? Để em đi gọi bác sĩ."        
     Giọng nói không chút tình cảm, từ đầu tới cuối thậm chí cô cũng không thèm nhìn thẳng vào anh.
     Phó Thần Thương lại nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, vào thời điểm trước khi cô rời đi, anh lại đưa tay chặn lại cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực mình nói "Đừng đi..."
     An Cửu nhíu mày "Buông tay, em chỉ đi gọi bác sĩ thôi."
     Đột nhiên Phó Thần Thương tức giận phun một câu vào tai cô: "Anh không muốn bác sĩ, anh chỉ cần em."
     An Cửu trầm mặc một lát, rốt cục thân thể dần dần bắt đầu run rẩy, cũng không nhớ rằng có con gái ở đây, dùng giọng điệu cực thấp từng câu từng chữ nói: "Phó Thần Thương, anh có biết hay không, anh là tên khốn kiếp?"
     Phó Thần Thương đau lòng đến nỗi không màng đến bất cứ chuyện gì, anh càng dùng sức ép cô vào lòng mình chặt hơn "Đúng, đúng, đúng, anh biết, anh là đồ vô lại! Anh đã dọa em sợ đúng không? Xin lỗi, xin lỗi An Cửu, để em lo lắng! Anh đã gieo vạ ngàn năm thì làm sao lại dễ dàng chết đi như vậy?" 
".. .." 
Anh đúng là rất tự mình biết mình.
     "May là anh không chết, nếu không thì làm sao biết em lại sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu đến thế."
     Phạn Phạn vừa nghe có liên quan đến mình thì cũng lập tức phụ họa nói: "Mẹ thật lợi hại nên mới có thể sinh ra Phạn Phạn đáng yêu như thế.”
     An Cửu không nói gì mà chỉ liếc nhìn con gái. Sau khi tâm tình ổn định, cô vội vàng chuẩn bị đi gọi bác sĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra định gọi về nhà họ Phó.
     Nhưng cái người vô lại Phó Thần Thương kia lại đột ngột đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô cố tình không cho cô gọi điện thoại, còn kéo tay không cho cô đi.
     "Phó Thần Thương, anh đừng làm càn, trả lại di động cho em."
     "An Cửu, đừng kêu bác sĩ, cũng đừng gọi bất cứ ai đến đây làm gì. Anh chỉ muốn có thời gian riêng tư với em và hai bảo bối một lúc được không?"
     "Không được, em còn có việc." An Cửu cũng tàn nhẫn phun ra lời nói ác độc.
     Nhất thời Phó Thần Thương thay đổi sắc mặt, trong con ngươi tràn đầy tự giễu cùng thất vọng. Thì ra còn có chuyện quan trọng hơn chuyện của anh sao?
     Thì ra đối với cô, anh sớm đã không còn là người quá quan trọng rồi. 
     Hiện tại anh cũng đã tỉnh rồi mà cô không còn áy náy hay áp lực, cũng tự nhiên không cần tự bảo vệ anh nữa có thể tùy tiện ném anh ra xa cho những người khác.
     Anh cũng quá hiểu cá tính của An Cửu, thế nên anh chưa từng hy vọng xa vời. Chỉ là qua chuyện lần này, anh nhất định tự đổi mới mình khiến cô cũng thay đổi thái độ với anh nhưng thái độ lạnh lùng của cô lúc này vẫn khiến anh quá thất vọng.
     Nếu như ngay cả sinh mệnh không thể cứu vãn, vậy anh còn có gì có thể cho cô đây, làm cách gì có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý?
     Mọi yêu cầu của anh đều bị cô lần lượt từ chối, thế nhưng điều đó cũng không khiến anh lùi bước hay từ bỏ. Vào giờ phút này, anh thật sự cảm thấy vô lực.
     Phó Thần Thương buông tay cô ra, lành lạnh nói: "Em đi đi."
     An Cửu nhìn ánh mắt tỏ vẻ cực kỳ oan ức lại như ai oán thì cũng cất điện thoại trở về nói: "Phó Thần Thương, anh đừng tùy hứng, Đoàn Đoàn bị sốt vẫn còn đang vào nước biển, em muốn đi chăm sóc cho nó."
     Lông mày Phó Thần Thương nhíu chặt "Đoàn Đoàn là ai?"
     "Con trai của anh."
     "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.