Nửa giờ sau, Phó Thần Thươngmang theo tinh thần sảng khoái bước thẳng ra ngoài.
"An Cửu đâu?"
"Tắm."
Phùng Uyển tất nhiên có thể hiểu được thằng con mình vừa làm ra cái chuyện tốt gì: “ Hồ đồ!”
Phó Thần Thương lơ đễnh bỏ qua.
Phùng Uyểnkhông có biện pháp nào với anh, trước ngày kết hôn còn có thể ở bên nhà vợ ở qua đêm, chuyện như vậy nó cũng có thể làm được thì chẳng có chuyện gì mà nó không làm được nữa.
Phó Thần Thương vừa ra tới, ánh mắt tất cả các cô gái đều dính lên người anh, không thể thoát ra nổi, một vài người theo số ít như còn dè dặt, không dám nhìn quá lộ liễu.
"Nhanh trở về nhà cũ.”
"Không đi."
"Con còn muốn sao nữa?”
"Phiền toái."
Bởi vì trở về là không thể trở ra nữa.
Ngoài ra, anh còn chưa muốn rời đi.
Ngại vì có người ngoài ở đây, Phùng Uyển luống cuống, không thể không cảnh cáo: “ Cuối cùng là con có muốn đi hay không?”
Phó Thần Thương nhìn Phùng Uyển một cái, câu nói: đem ông cụ ép cũng đừng đem Phùng Uyển ép, anh vẫn hiểu.
"Đi."
Lúc này, Phùng Uyển mới hài lòng, cho anh một ánh mắt “Coi như con thức thời”.
Phó Thần Thương đang muốn đi, Phùng Uyển kéo cánh tay anh, sau đó đưa tay lật cổ áo của anh lên xem, nơi đó có một vết mơ hồ nào đó được vẽ lên.
Sau khi thấy rõ, bà dở khóc dở cười.
Phó Thần Thương không hiểu, nghiêng đầu kéo ra xem, sau đó mặt liền tối sầm lại.
Đó là một dòng chữ nhỏ được viết bằng bút máy: Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin/1265818/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.