"Con thật sự muốn làm như vậy?"
Bên trong thư phòng, Phó Chính Huân chống gậy, ngó ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nặng nề.
"Ngài nên hiểu, trước mắt đây là phương thức giải quyết tốt nhất."
Mặt Phó Chính Huân không đồng ý, "Con bé là một cô gái, một mình ở nước ngoài......"
"Con sẽ sắp xếp thỏa đáng, có một người bạn thân học ở bên đó, con sẽ nhờ đối phương chiếu cố."
"Tính con bé thích tự do, nếu như mặc kệ một mình nó, còn không biết sẽ xảy ra cái gì. Tóm lại ta không yên lòng!" Phó Chính Huân vẫn không đồng ý như trước.
Phó Thần Thương nghiêm mặt nói, "Tính cách của cô ấy là hoàn cảnh tạo nên, rời khỏi cái hoàn cảnh đó đối với cô ấy mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt, luôn là coi cô ấy như đứa bé, llêqquýđônn cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể lớn lên. Cho dù là ba, cũng không thể giữ được cô ấy cả đời."
Lời đã nói đến mức này, mỗi một câu đều là vì An Cửu, mà trên thực tế những lời anh nói đều có đạp lí ấy.
Phó Chính Huân cũng buông lỏng ra, "Con bé đồng ý?"
"Vâng" Phó Thần Thương trả lời.
Trên thực tế, An Cửu chưa từng nói qua đồng ý, chỉ là, cô căn bản không có quyền lựa chọn mà thôi.
"Trước khi con bé đi thì mang sang chỗ này, tránh khỏi lại xảy ra cái gì thiêu thân."
Dĩ nhiên là ông cụ biết từ trước đến nay Phó Thần Thương sống chung một chỗ với ai, sợ An Cửu phiền lòng.
Nhắm mắt làm ngơ nói không chừng thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin/1265809/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.