Hai người đi đến một quầy rượu nằm dưới danh nghĩa của Phó Hoa Sanh.
Vào phòng, Phó Hoa Sanh nôn nóng gọi quản lý ra, dặn ông ta không được để bất kì ai quấy rầy, sau đó mới lửa giận bừng bừng chất vấn: “ Anh hai, anh có ý gì?”
Phó Thần Thương vân đạm phong khinh (1) ném ra một quả bom nặng kí: “ Tôi muốn vị trí chủ tịch của SK.”
Phó Hoa Sanh giận đến cười thành tiếng "Anh hai, anh đang nói đùa?"
"Cậu nghĩ vậy sao?”
Phó Hoa Sanh cười lạnh: “Anh cho rằng người đàn bà kia dễ giải quyết đến vậy?”
"Nửa tháng trước, chúng tôi đã lấy chứng nhận kết hôn."
Phó Hoa Sanh cả kinh nói không ra lời, sắc mặt âm u: “Bây giờ anh muốn tranh cùng tôi?”
"Tôi chỉ lấy lại thứ vốn nên thuộc về tôi.”
"Anh vẫn trách tôi chuyện lần trước, vì tôi không đứng ra giúp anh?”
Sắc mắt bỗng chuyển thâm, trong phút chốc chính là trời băng đất tuyết, Phó Thần Thương đáp lời: “Người không vì mình, trời chu đất diệt, cho dù là anh em ruột thịt thì cũng thế thôi.”
"Được! Tôi nhận, nhưng mà, tôi hi vọng có thể cạnh tranh đường đường chính chính với anh, anh cần gì phải dùng mấy thủ đoạn hạ lưu đó! Anh hai, tôi không thể nhìn nổi anh!”
Phó Thần Thương chẳng thèm để ý chút nào, nhếch miệng nở nụ cười khinh miệt: “Thật sao? Thủ đoạn hạ lưu? Cưới một đứa bé không có thuốc chữa bệnh, trong vòng một năm bồi dưỡng cô ấy đưa vào dại học A bằng thực lực chính mình, không thể ly hôn trong vòng năm năm, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin/1265728/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.