Sáng sớm hôm sau, Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn ăn sáng trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Hôm qua em ngủ thế nào?”
“Cũng an giấc.” Tô Thư Nghi ngẩng đầu lên: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Tôi sợ tôi ở bên cạnh em làm em sợ hãi, ngủ không ngon.” Cố Mặc Ngôn nhấp một ngụm cà phê, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu như cần thì tôi có thể chuyển tới phòng cho khách.”
Tô Thư Nghi sững sờ, lúc này mới nhận ra anh đang nói tới chuyện đêm đó, lập tức đỏ bừng mặt cất lời: “Chúng ta vốn là vợ chồng mà, ngủ cùng với nhau là chuyện đương nhiên thôi.”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi: “Vậy đêm đó, em không trách anh chứ?”
Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ tới đêm đó, khi anh tới gần Tô Thư Nghi, dáng vẻ hoảng sợ của cô, sự chống cự đó của cô khiến anh rất khó chịu.
Tô Thư Nghi hơi xấu hổ nhìn Cố Mặc Ngôn: “Không trách, hành động của anh cũng là có nguyên nhân thôi mà.”
“Có nguyên nhân?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên nhướng mày: “Nguyên nhân gì?”
“Hả?” Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại hỏi tiếp vấn đề này nên lại càng xấu hổ hơn, nhưng cô vẫn căng da dầu nói trước cái nhìn chăm chú của Cố Mặc Ngôn: “Bởi vì đêm hôm đó em khiến anh mất mặt, còn nhắc tới Cố Gia Huy nữa, anh tức giận cũng là điều bình thường thôi, dù sao thì em cũng là vợ của anh.”
Lông mày của Cố Mặc Ngôn càng nhướng cao hơn.
Tuy rằng lời Tô Thư Nghi nói mơ hồ không rõ, nhưng anh vẫn nghe hiểu.
Tô Thư Nghi tưởng rằng anh vì có dụng vọng chiếm hữu nên đêm đó mới làm chuyện đó với cô à?
Cố Mặc Ngôn đột nhiên không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
“Sao vậy? Có gì buồn cười chứ?” Tô Thư Nghi tưởng rằng mình nói sai điều gì, hơi xấu hổ hỏi.
Cố Mặc Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thư Nghi.
Trước giờ anh không phải là người thích phủ nhận. Cho dù là trước đây quan tâm tới Tô Thư Nghi hay ghen tuông khi biết được chuyện Cố Gia Huy, đều khiến anh nhận ra được một chuyện...
Có vẻ anh đã thực sự rung động với người vợ mà mình cưới đại này rồi.
Nhiều năm như vậy, anh tưởng rằng mình đã không còn rung động với bất kì ai nữa, nhưng không ngờ rằng người này vẫn xuất hiện.
May mắn là, cô là vợ của anh.
Còn chuyện không may mắn, đó là hình như cô vẫn ngốc nghếch chưa hề nhận ra được.
Anh nên nói thẳng lòng mình ra rồi ăn sạch sẽ cô gái này luôn hay nên từ từ đoạt lấy trái tim của cô đây?
Cố Mặc Ngôn cười khổ trong lòng.
Thực sự đã quá lâu không rung động với một người phụ nữ rồi, lúc này anh lại cảm thấy, một Tô Thư Nghi còn khó giải quyết hơn hàng ngàn hàng vạn cuộc làm ăn.
Vẫn nên để từ từ đi vậy.
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, khóe môi nở nụ cười rất nhạt: “Em cứ nghĩ như vậy đi.”
Tô Thư Nghi không hiểu ý trong câu nói này của Cố Mặc Ngôn, chỉ có thể lơ mơ gật đầu.
Cố Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, khóe môi lại cong lên, khẽ nói rằng: “Ngày mai thứ bảy, em có rảnh không? Một người bạn của tôi tới nhà ăn cơm.”
“Bạn á?” Tô Thư Nghi sững sờ.
“Ừm.” Cố Mặc Ngôn gật đầu: “Sao thế? Người nhà không thể gặp, nhưng bạn thì cũng có thể gặp chứ nhỉ?”
Tô Thư Nghi mỉm cười xấu khổ: “Đừng trêu em nữa. Ngày mai em rảnh mà.”
Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi và má Trương bận rộn cả một buổi sáng trong phòng bếp, tới buổi trưa, cuối cùng khách cũng tới.
“Ui cha, Cố Mặc Ngôn, căn nhà này của cậu, sau khi có thêm một cô vợ đúng là nhìn trông có hơi người hơn rồi đấy.”
Người chưa thấy mặt nhưng giọng nói đã truyền vào bên trong trước rồi, giọng điệu bay bổng, mang theo vẻ ngang ngược.
Tô Thư Nghi vội vàng đi vào phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng đang đi vào.
Người này tầm tuổi với Cố Mặc Ngôn, trông cũng rất đẹp trai, nhưng so với sự điềm tĩnh khiêm tốn của Cố Mặc Ngôn thì rõ ràng là người đàn ông này phóng khoáng hơn.
“Ôi, chị dâu.” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi đã vội vàng đi tới, còn trừng mắt nhìn Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn một cái: “Cái tên Cố Mặc Ngôn này, chẳng nói với tôi một tiếng gì cả, không ngờ chị dâu lại đẹp thế này.”
Sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt, không hề quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên cất lời: “Đây là Tô Thư Nghi. Đây là Quý Trung Khánh.”
Quý Trung Khánh?
Theo bản năng của người làm báo, cô bỗng cảm thấy cái tên này hơi quen tai, suy nghĩ một lúc thì đột nhiên hiểu ra: “A! Quý Trung Khánh! Cậu chủ nhà họ Quý?”
Thành phố S có ba gia tộc lớn.
Đứng đầu là nhà họ Cố, sản nghiệp lớn nhất. Tiếp đó là nhà họ Quý vô cùng có quyền lực trong ngành giải trí, còn có nhà họ Trình bắt đầu từ từ sa sút trong mấy năm gần đây.
Mà Quý Trung Khánh chính là con trai độc nhất của nhà họ Quý, cũng là người thừa kế.
“Chào anh.” Tô Thư Nghi hơi căng thẳng nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Tôi là Tô Thư Nghi.”
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Quý Trung Khánh có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, nắm lấy tay Tô Thư Nghi định đặt lên cạnh môi hôn một cái theo phong cách quý ông.
Nhưng đúng vào lúc này, Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh đột nhiên giơ tay lên nắm lấy tay Tô Thư Nghi kéo về.
“Đừng chạm.” Cố Mặc Ngôn thốt ra hai chữ với vẻ mặt vô cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]