Sáng sớm hôm sau, Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn ăn sáng trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Hôm qua em ngủ thế nào?”
“Cũng an giấc.” Tô Thư Nghi ngẩng đầu lên: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Tôi sợ tôi ở bên cạnh em làm em sợ hãi, ngủ không ngon.” Cố Mặc Ngôn nhấp một ngụm cà phê, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu như cần thì tôi có thể chuyển tới phòng cho khách.”
Tô Thư Nghi sững sờ, lúc này mới nhận ra anh đang nói tới chuyện đêm đó, lập tức đỏ bừng mặt cất lời: “Chúng ta vốn là vợ chồng mà, ngủ cùng với nhau là chuyện đương nhiên thôi.”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi: “Vậy đêm đó, em không trách anh chứ?”
Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ tới đêm đó, khi anh tới gần Tô Thư Nghi, dáng vẻ hoảng sợ của cô, sự chống cự đó của cô khiến anh rất khó chịu.
Tô Thư Nghi hơi xấu hổ nhìn Cố Mặc Ngôn: “Không trách, hành động của anh cũng là có nguyên nhân thôi mà.”
“Có nguyên nhân?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên nhướng mày: “Nguyên nhân gì?”
“Hả?” Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại hỏi tiếp vấn đề này nên lại càng xấu hổ hơn, nhưng cô vẫn căng da dầu nói trước cái nhìn chăm chú của Cố Mặc Ngôn: “Bởi vì đêm hôm đó em khiến anh mất mặt, còn nhắc tới Cố Gia Huy nữa, anh tức giận cũng là điều bình thường thôi, dù sao thì em cũng là vợ của anh.”
Lông mày của Cố Mặc Ngôn càng nhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-bac-ty-la-chu-no/2755755/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.