“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng, giọng nói đã dịu đi vài phần, vươn tay muốn đỡ cô dậy. Nhưng không ngờ anh vừa tới gần, cô đã cuống quýt tránh đi như điện giật, người vẫn run rẩy.
Phản xạ né tránh theo bản năng như thế khiến đáy lòng Cố Mặc Ngôn càng thêm phiền muộn.
“Nghỉ ngơi sớm chút đi.” Anh thật sự không biết nên nói sao cho phải, chỉ có thể dặn dò một câu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Chờ Cố Mặc Ngôn đi rồi, Tô Thư Nghi ngơ ngác nằm trên giường thật lâu mới chậm rãi ngồi dậy.
Hai năm rồi.
Cô còn tưởng mình đã thoát khỏi bóng ma hai năm trước, nhưng không ngờ chỉ cần có đàn ông tới gần, cô vẫn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới chuyện đó.
Cả đêm nay Cố Mặc Ngôn không quay trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thư Nghi lề mề xuống lầu, còn đang rối rắm không biết nên đối mặt Cố Mặc Ngôn như thế nào. Nhưng không ngờ xuống nhà ăn lại nghe má Trương nói Cố Mặc Ngôn ra nước ngoài công tác từ đêm qua rồi.
Tô Thư Nghi sửng sốt.
Xem ra Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy không có cách nào đối mặt với cô.
Tô Thư Nghi cũng không đoán ra Cố Mặc Ngôn có thái độ thế nào với chuyện tối hôm qua.
Đương nhiên là cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Cố Mặc Ngôn có ý gì với mình. Theo cô thì hành vi của anh chẳng qua là một cách tuyên bố chủ quyền của cánh đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-bac-ty-la-chu-no/2755744/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.