Vì tin tức được công khai, toàn bộ học viên ở Ngân Dực đều biết An Nhiên trở về.
Bọn họ ai ai cũng trông mong, đợi An Nhiên trở về trường học, bọn họ nhớ An Nhiên chỉ là làm thủ tục tạm nghỉ học chứ không thôi học, nếu cô ấy muốn trở lại thì báo cáo một tiếng là được.
Nhưng bọn họ đợi rồi lại đợi mà vẫn không thấy nữ thần bọn họ vẫn trong tim bọn họ.
Những thành viên lúc trước của lớp bảy không một ai rời đi, bọn họ vẫn ở lại lớp bảy, lúc thấy Tô Nặc đeo cặp sách đi vào, mọi người đều bắt được cô.
“Nặc Nặc, nữ thần sao vẫn chưa đến lớp vậy?”
“Nặc Nặc, anh nói với chúng tôi làm sao mới có thể gặp nữ thần đây.”
“Nặc Nặc, yên tâm, chúng tôi sẽ không cướp tiểu Nhiên của cô đâu, chúng tôi chỉ muốn gặp nữ thần, cho dù nói thế nào thì cũng đã nhiều năm như vậy không gặp cô rồi.”
“Nặc Nặc, sao cô không nói gì? Nói mau đi, đừng có nhớ ra nữa, đừng phát ngốc nhìn chúng tôi.”
-----
Mọi người đều vây quanh Tô Nặc, Tô Nặc mở to mắt kinh ngạc nhìn bọn họ
Một lúc sau, To Nặc mới hỏi: “Sao các anh biết tiểu Nhiên quay lại?”
Mọi người lập tức phì cười, chả lẽ không thấy tin tức lớn như vậy sao? Hay là cô không chú ý đến tính quan trọng của chuyện này?
“Tôi có biết cũng không thể nói với các anh được, tiểu Nhiên bây giờ rất bận.” Tô Nặc đáp trả giòn giã.
Hai năm nay, quan hệ giữa Tô Nặc và mọi người trong lớp bảy không tệ. Ít nhất với cô mà nói thì mọi người trong lớp bảy đều rất tốt.
Bọn họ rất kiên nhẫn giải thích các vấn đề cho cô.
Nhưng tiểu Nhiên gần đây thật sự rất bận, bận đến mức không có thời gian gặp cô.
Hôm nay cô còn đến Phó gia tìm tiểu Nhiên, kết quả quản gia nói với cô tiểu Nhiên không có nhà, hơn nữa cô ấy rất bận, cô chỉ đành tự một mình đến lớp.
Hơn nữa hai ngày nay, tiểu Dữu tử cũng rất kỳ lạ, cái cô Phó Quân Nhã kia cũng kỳ lạ, bọn họ đều không đến lớp, không phải đứa trẻ ngoan.
“Vậy, Nặc Nặc, nữ thần khi nào thì lên lớp?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Tô Nặc đặt cuốn sách lên bàn, nhìn mọi người, trầm mặc một lúc sau mới nói: “Tôi..Tôi cũng không biết nữa.”
“Sao cô lại không biết được?”
“Tôi thật sự không biết mà, tiểu Nhiên cũng không nói với tôi.” Không phải tiểu Nhiên không nói cho cô mà là cô không hỏi tiểu Nhiên: “Nếu mọi người muốn biết, đế lúc đó tôi sẽ đi hỏi, mọi người đừng có vây lấy tôi nữa.”
“Nặc nặc, Cố công tử sao hôm nay không đến lớp?”
“Tôi không biết, đừng hỏi tôi nữa.”
“Hừ, có vấn đề gì à Nặc Nặc, lúc trước tiểu Dữu tử có vấn đề gì cô đều biết, nhưng hôm nay sao lại đột nhiên không biết?” Âm thanh nghi ngờ.
Tô Nặc tức giận, trên khuôn mặt kia có phần không kiên nhẫn: “Mọi người đừng nhìn tôi, tôi thật sự không biết có chuyện gì. Tiểu Dữu tử hôm nay có nhắn tin cho tôi nói là không lên lớp, tiểu Nhiên liên tục bận, các người cũng không phải không biết.” Cô gần như thì thầm ở câu nói cuối cùng.
Mọi người ngẫm lại cũng thấy đúng, Cố công tử cho dù nói thế nào thì cũng là trụ cột tương lai của Cố gia, cuộc đời của hắn nhất định sẽ không giống với bọn họ.
Một hai ngày không đến lớp cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.
“Nặc Nặc, cô có biết nữ thần trong hai năm nay đã làm gì không?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Nữ thần biến mất suốt hai năm, trong hai năm nay, bọn họ đều hỏi Cố công tử và Tô Nặc, nhưng bọn họ đều trả lời không biết.
Bây giờ tốt rồi, nữ thần trở về rồi, Tô Nặc nhất định biết nữ thần trong hai năm nay đã làm gì.
Tô Nặc ngẩng ngơ, cô không biết tiểu Nhiên đã làm gì.
Nhưng cô nhớ rõ, trong ngày đầu tiên cô gặp tiểu Nhiên, tiểu Nhiên đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
Tô Nặc nhíu mày, chuyện này cô không thể kể với bọn họ, nếu không đến lúc đó bọn họ sẽ đi nói bậy bạ.
Tô nặc lắc đầu: “Không biết, tiểu Nhiên không nói với tôi.”
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tô Nặc, bọ họ biết có hỏi nữa cũng không hỏi được gì nên đã không hỏi nữa.
Trong ấn tượng của bọn họ, Tô Nặc trước giờ chưa từng nói dối.
Tất nhiên bọn họ cũng không ngờ Tô nặc vừa lừa bọn họ.
Trên thực tế, sáng nay lúc Tô Nặc đi tìm An Nhiên, An Nhiên đã không ở Phó gia.
Hỏi quản gia, quản gia nói tiểu Nhiên ra ngoài làm việc, cần thời gian dài mới trở về.
Hơn nữa khi đó, biểu cảm của Phó ca ca rất đáng sợ, hắn ngồi trên ghế sofa không them nhìn người khác, cúi thấp đầu cũng không biết đang nghĩ gì.
Nhưng Phó ca ca lúc đó thật khiến người ta đau lòng.
Tiểu Nhiên ra ngoài làm việc không dẫn theo Phó ca ca, thật là một việc kỳ lạ.
Cô có hỏi tiểu thúc thúc tại sao tiểu Nhiên ra ngoài không đưa Phó ca ca theo, tiểu thúc thúc nói đó là vì tiểu Nhiên muốn đi làm một việc nguy hiểm, tiểu Nhiên sợ Phó ca ca gặp nguy hiểm nên đi một mình.
Nhưng nếu tiểu Nhiên gặp nguy hiểm thì Phó ca ca nhất định sẽ rất lo lắng.
Cô hỏi tiểu thúc thúc vấn đề này, lúc đó tiểu thúc thúc vuốt tóc cô và không nói gì.
Cô không hiểu tiểu thúc thúc sao lúc đó lại cười, hơn nữa còn cười rất…không vui.
Tô Nặc có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng dù cô có không hiểu như thế nào thì bây giờ cô chỉ biết cô phải đợi tiểu Nhiên về. Bây giờ Phó ca ca đã tức giận, nếu lúc đó tiểu Nhiên về, Phó ca ca không cần tiểu Nhiên nữa thì cô nên bảo vệ tốt tiểu Nhiên, sau đó nuôi tiểu Nhiên thật tốt.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tô nặc khá hơn nhiều.
Tô Nặc vội lấy điện thoại ra không ngừng nhấn số, cô muốn nói hết những gì mình muốn nói cho tiểu Nhiên nghe, để cô ấy đừng lo lắng, nếu cô ấy thật sự lo lắng Phó ca ca, cô có thể giúp cô ấy chăm sóc tốt Phó ca ca.
“Nặc Nặc, cô đang làm gì vậy?” Lý Vy ngồi bên cạnh Tô Nặc hiếu kỳ nghiêng đầu qua nhìn biểu cảm chăm chú của Tô Nặc hỏi.
Theo phản xạ có điều kiện, Tô Nặc che điện thoại lại nhưng lúc này đã muộn rồi, lớp trưởng Hứa Anh Thiến đã rút được chiếc điện thoại trong tay cô ra.
“Đây là mối tình đầu của tiểu Nặc Nặc của chúng ta sao? Đây là nhắn cho ai…” Những lời nói của Hứa Anh Thiến đều nghẹn lại khi thấy tên hiện trên điện thoại là tiểu Nhiên yêu dấu. Hứa Anh Thiến ngẩng người nhìn Tô Nặc rồi nói: “Cô đang định gửi tin nhắn cho nữ thần?”
Tô Nặc lấy điện thoại của mình lại, giữ chặt và đáp: “Tôi không nói với các người đó.”
Số điện thoại của An Nhiên, trừ số ít người thì hầu như không ai biết.
Đương nhiên Lý Vy và Hứa Anh Thiến cũng không biết.
Trong hai năm nay, hai người này cực kỳ chiếu cố Tô Nặc, không chỉ vid Tô nặc trong sáng đáng yêu mf còn vì Tô nặc là người bạn được thừa nhận duy nhất của nữ thần.
Bọn họ cũng thích cô gái Tô Nặc này nên tự nhiên cũng đối tốt với cô ấy.
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng số điện thoại của tiểu Nhiên tôi không thể đưa cho các cô đâu.” Nếu tiểu Nhiên biết được nhất định sẽ giận cô, cô không để tiểu Nhiên tức giận đâu.
Lý Vi ôm lấy Tô Nặc: “Chúng tôi không cần, không cần số điện thoại của nữ thần, chúng tôi chỉ muốn cải biên lại lời chúc của cô thôi.”
Từ sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Lý Vi không gặp qua An Nhiên nữa, cô ta toàn biết tin tức của An Nhiên thông qua Tô Nặc.
Nghĩ đến việc có thể tự tay gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ta liền cảm thấy căng thẳng muốn chết.
Tô Nặc không tin bọn họ, cô vẫn ôm chặt điện thoại không rời tay: “Không muốn.”
Hứa Anh Thiến bỗng trở nên dịu dàng, cô ta ngồi xuống bên cạnh Tô Nặc: “Nặc Nặc, cô thấy chúng tôi chớ nữ thần biết bao, chúng tôi cũng chỉ muốn hỏi thăm nữ thần một tiếng thôi, chúng tôi nói không cần số điện thoại là sẽ không cần.”
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm nữ thần một tiếng thôi.” Lý Vi nhìn chăm chăm vào Tô Nặc, hai tay chắp lại làm ra vẻ cầu xin: “Xin cô đấy.”
Tô Nặc trước giờ dễ mềm lòng, sau khi thấy biểu cảm của bọn họ như vậy thì cô liền mềm lòng: “Nói rồi đó, không được xem trộm số điện thoại đó.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối không xem trộm đâu.” Lý Vi và Hứa Anh Thiến đồng thanh nói.
Những người nghe lén sau khi thấy Tô Nặc đồng ý thì toàn bộ đều tập trung lại.
“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn chào hỏi nữ thần.”
“Còn tôi nữa, tôi nữa.”
“Cô gửi xong chưa? Gửi xong rồi đến tôi.”
-----
Cũng vì như vậy, Tô Nặc ngẩng người nhìn chiếc điện thoại của mình từ tay người này sang tay người khác, không phải gửi từng tin đi mà chỉnh thành một bài viết.
Dù thế nào thì lúc An Nhiên nhận được tin nhắn cũng sẽ bị phân thành mấy tin nhỏ.
Nghe tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại không ngừng vang lên, An Nhiên đang ngồi trong phòng chờ của sân bay chau mày, đến Bạch Tịnh Trần ngồi bên cạnh không biết đang gọi điện cho ai cũng nhìn An Nhiên.
An Nhiên thở dài, bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, sau khi mở ra thấy điện thoại toàn tin nhắn của Nặc Nặc, An Nhiên liền kinh ngạc.
Cô tưởng Nặc Nặc xảy ra chuyện gì liền vội mở ra xem.
Nhưng sau khi cô đọc tin nhắn thì cô ngẩng cả người.
... Nữ thần nữ thần, cô có khỏe không? Chúng tôi đều rất nhớ cô!
... Nữ thần nữ thần, lớp bảy không có cô buồn biết bao nhiêu cô biết không? Cô mau trở về nhé!
... Cô biến mất hai năm, cô muốn chúng tôi dùng ý niệm triệu hồi cô mới về sao? Nữ thần à nữ thần à...
... Sau khi nữ thần bận xong chuyện nhớ về tìm chúng tôi nhé. Chúng tôi đợi cô.
... Tiểu Nhiên tiểu Nhiên, nhìn đây, bọn họ cướp điện thoại của tôi, nhưng tôi không nói với bọn họ số điện thoại của cô đâu, cô đừng giận tôi. Bọn họ đều rất nhớ cô, quan tâm cô. Sau đó quản gia nói cô rất bận, cô phải làm chuyện của cô, vậy cô cứ làm đi, nhưng cô phải cẩn thận đó. Còn có tôi, hôm nay tôi thấy Phó ca ca không được tốt lắm. Tôi cảm thấy, Phó ca ca bây giờ nhất định đang rất buồn, chuyện tiểu Nhiên một mình đối mặt với nguy hiểm, Phó ca ca nhất định không yên tâm. Anh ấy không yên tâm như vậy à cô không đưa anh ấy theo. Nhưng mà tiểu Nhiên, không sao cả, Phó ca ca mặc dù rất giận nhưng đến lúc cô trở về anh ấy vẫn giận thì tôi sẽ nuôi cô, tiểu Nhiên yên tâm.
-----
Tin nhắn chia thành mấy tin nhỏ gửi đến.
Sau mỗi câu đều có lưu tên.
Nhưng có nhiều tên An Nhiên đã quên rồi, thậm chí không nhớ người đó trông như thế nào nữa.
Nhưng nội dung của những tin nhắn này lại làm An Nhiên cười.
Nhưng lão soái ca…
An Nhiên thở dài.
Sáng nay lúc An Nhiên ngủ dậy, lão soái ca đã không ở bên giường, nhưng trên đầu giường vẫn để một ly nước muối loãng như cũ, quần áo và hành lý anh đều thu xếp giúp cô rồi, chỉ là anh không gặp cô thôi.
Anh thậm chí không muốn nói thuận buồm xuôi gió với cô.
An Nhiên nói vài chuyện với quản gia, Bạch Tịnh Trần và bà Bạch cũng chuẩn bị xong xuôi, bọn họ liền xuất phát.
Máy bay vốn sẽ cất cánh một tiếng trước rồi, nhưng không biết vì sap máy bay bị hoãn, nguyên nhân hoãn bay thì phía sân bay vẫn chưa giải thích.
An Nhiên hít một hơi thật sâu, cô vẫn không biết lần rời đi này phải mất bao lâu mới có thể về gặp lão soái ca.
An Nhiên không phải không muốn cho anh đi cùng, nhưng An Nhiên không phải là một người bốc đồng, trước giờ không thích dựa giẫm người khác, cho dù là lão soái ca thì cô cũng không mở miệng.
Một người quen sống độc lập, bạn bảo cô ấy yếu đuối nhất định sẽ không thể.
Lão soái ca có chuyện bản thân muốn làm, anh có trách nhiệm của mình, cô không thể bảo anh ấy từ bỏ những thứ đó.
“Tiểu thư…” Bà Bạch nhìn An Nhiên, bà ấy nhẫn nhìn sau đó mới nói: “Tiểu thư, Phó tiên sinh không hợp với cô, cô là người thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, cậu ấy…”
“Bà Bạch, trên thế giới này không có chuyện hợp hay không hợp, chỉ có có thể hay không thể.” An Nhiên lạnh lùng nói: “Nhưng giữa tôi và anh ấy không có không thể, chỉ có bên nhau.”
Điểm này là điểm An Nhiên trước giờ chưa từng hoài nghi, thậm chí đến cả nghi hoặc cũng chưa từng có.
Nếu cô cả đời này không thể ở bên cạnh lão soái ca thì cô có thể ở bên ai chứ?”
Bà Bạch lập tức á khẩu, bà ấy thậm chí không biết nên nói gì.
Tiểu thư quả nhiên rất giống….bệ hạ, đều vì một người đàn ông…
Bà Bạch khẽ thở dài, không sao, đợi về nhà, đợi tiểu thư thành người thừa kế, có tam cung lục viện rồi, tiểu thư sẽ quên người đàn ông kia.
Bạch Tịnh Trần vừa đặt điện thoại xuống, nghe thấy câu nói cuối cùng của An Nhiên.
“Em lấy ở đâu ra sự tự tin vậy?” Bạch Tịnh Trần ngồi xuống bên cạnh An Nhiên: “Nếu trước khi em trở về anh ta đã kết hôn với người phụ nữ khác thì sao? Anh còn nhớ cô gái tên Khúc Tuệ Tuệ ở Phó gia rất có tình cảm với Phó Quân Hoàng đó.”
“Nếu thật như vậy thì chỉ có thể nói em mắt mù thôi.” An Nhiên nhìn vé máy bay, khóe môi cô cong lên.
Lã soái ca của cô trước giờ chưa từng làm cô thất vọng.
Loa phát thanh bắt đầu cho hành khách lên máy bay.
Người xuất hành của bọn họ lần này không ít, thậm chí chỉ người bảo vệ thôi đã không ít rồi.
Còn về người bí mật có bao nhiêu người thì không ai biết.
Trước khi An Nhiên lên máy bay cô nhìn tin nhắn trên điện thoại, đúng là vẫn ấn vài chữ trên đó, nhưng sau khi gửi tin nhắn cho một người khác, cô mới tắt điện thoại rồi đặt lại vào trong hành lý.
Lúc An Nhiên gửi tin nhắn lại, những người lớp bảy đã bắt đầu lên lớp, tự học.
Chế độ dạy học của Ngân Dực không giống với những người khác, bọn họ có nhiều lúc, trừ cuối tuần thì những thời gian khác đều không có tiết, việc học đều cần sự tự học trong lớp.
Nhưng lúc hiệu trưởng đi đến trước cửa lớp bày, phòng học vốn yên lặng bỗng đầy tiếng hô hoan như đang chúc mừng điều gì đó.
Cùng với ánh nhìn dò xét của hiệu trưởng là sắc mặt đen xuống của chủ nhiệm, lớp bảy này luôn là khuôn mẫu của cả trường, đây là có chuyện gì rồi! Sao đang yên ổn bỗng nhiên lại bị tuột xích ở đây?
Chủ nhiệm đẩy mạnh cửa phòng học: “Các trò đang làm cái gì vậy!”
Chỉ thấy một nam sinh đứng trong lớp đọc to: “Tôi bây giờ rất tốt, mọi người hãy chăm chỉ học tập, đừng nhớ tôi. Cố lên.”
Giọng điệu cứng rắn của nam sinh vừa dứt thì mọi người trong phòng học lại hô hoan một lần nữa.
Hiệu trưởng và chủ nhiên đều không biết đám trẻ này có chuyện gì, lúc chủ nhiệm định nổi giận thì một nam sinh trong lớp dẫn chủ nhiệm vào trong, sau đó hôn một cái lên đỉnh đầu của chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm! Thầy đúng là càng ngày càng đẹp ra! Nhất là hôm nay vô cùng đẹp!” Nói xong thì tự cười.
Chủ nhiệm bị nam sinh hôn như vậy lập tức trở nên cà lăm, “Các trò, các trò...Các trò đừng tưởng nói lời thật lòng thì thầy sẽ tha cho các trò các trò như vậy là...”
“Chủ nhiệm, chúng em muốn sau này cố gắng học tập, vì vậy chúng em mới phấn chấn trước.” Hứa Anh Thiến đứng dậy, cười nói: “Chủ nhiệm yên tâm, học bổng của kỳ này, lớp chúng ta nhất định sẽ giành được.
Chủ nhiệm nhất thời không biết nói gì.
Hiệu trưởng lúc này cười lớn: “Người trẻ có sức sống như vậy là tốt.”
Chủ nhiệm ngẩng người, các thành viên lớp bảy cười phá lên.
“Nhưng các trò phải chú ý lớp bên cạnh, đừng làm ồn lớp ấy. Lâu lâu thư giãn một chút là được rồi.” Nói xong, hiệu trưởng rời đi.
Hắn vừa rồi có thấy một nam sinh cầm điện thoại đọc tin nhắn, người có thể khiến đám trẻ này hưng phấn như vậy hắn còn không thể nghĩ đến người nào khác.
Phó An Nhiên.
Truyền kỳ của Ngân Dực.
“Hiệu trưởng, đây…” Chủ nhiệm vội vàng đi lên, hắn không hiểu tại sao hiệu trưởng lại làm như vậy, nếu là lúc trước thì hiệu trưởng đã sớm phạt đám học sinh này.
Vô tổ chức, vô kỷ luật! quả thật gây tổn thất đến danh tiếng của Ngân Dực.
Nhưng làm sao lại biến thành có sức sống như vậy chứ?
“Được rồi được rồi, bọn họ đã cố gắng lâu như vậy rồi, thỉnh thoảng thư giản một chút cũng không phải không được, đừng cứng nhắc như vậy.”
Chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng đột nhiên đổi tính?
Chủ nhiệm đi theo hiệu trưởng đến lớp tiếp theo, cũng đang tự học, học sinh lớp này so với lớp bảy vừa rồi ngoan hơn nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều người không làm gì.
Ngân Dực có một quy tắc bất thành văn, cho dù bạn ở ngoài trường chơi bao nhiêu cũng được, nhưng một khi đã vào trường học, ngồi vào ghế thì phải học tập! Nếu không thì đi ra ngoài.
Đương nhiên, trong lớp học mà chơi điện thoại hay xem truyện đều không được cho phép.
Những thứ này đối với sinh viên mà nói quả là một loại tàn phá.
Chủ nhiệm vốn nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì, nhưng không ngờ hiện trưởng lại mặt lạnh bước lên bụt giảng, chỉ tay vào mấy người sau đó nghiêm túc nói:
:Mấy người các trò, lấy hết đồ trong tay nộp lên cho tôi, sau đó ra ngoài đứng.”
Chủ nhiệm sửng sốt.
Cùng thời gian ở chỗ khác.
Điện thoại trong túi quần vang lên.
Người đàn ông lấy điện thoại ra, lúc thấy tên người nhắn tin thì ánh mắt dãn ra, hắn mở ra sau khi đọc chữ trên đó, môi hắn nhếch lên tựa hồ lộ ra một đường cong.
... Lão soái ca, chờ em.
Tắt điện thoại, rồi lại cất điện thoại vào trong túi quần.
“Chàng trai, xem ra cậu đang vui, tin nhắn vừa rồi là bạn gái gửi đúng không?” Bà lão tóc trắng ngồi bên cạnh cười hỏi.
Ánh mắt anh nhìn bà lão, sau khi anh trầm mặc thì lắc đầu.
Bà lão sững sờ: “Không phải bạn gái?” Không có lý do, bà ấy không thể nhìn sai được. Nếu không phải người mình thích đến tận xương tủy nhắn tin đến thì người này sao có thể cười hạnh phúc như vậy chứ.
Khi người đàn ông này vừa ngồi xuống bên cạnh bà lão, bà đã cảm nhận được khí phát ra trên người anh, anh có vẻ như đang cố nhịn cái gì đó, sau đó một tin nhắn đến, luồng khí khó chịu đó liền biến mất, bà ấy còn thấy anh mới cười.
Đây sao có thể là bạn gái chứ?
Người đàn ông vẫn lắc đầu.
Bà lão sau một hồi trầm ngâm liền cười nói: “Vậy thì là người yêu của cậu?”
Người yêu?
Người đàn ông nghĩ một hồi, trong ánh mắt chứa đầy niềm vui, sau đó anh gật đầu, độ cong của môi anh giờ đây không thể nào che giấu được.
“Vợ.”
Bà lão cười càng vui vẻ hơn, người trẻ bây giờ còn có thể có tình cảm thuần khiết như vậy, những cặp có tình cảm thuần khiết như vậy thật không nhiều.
“Cậu rất yêu vợ cậu?” Bà lão hỏi.
Người đàn ông không trả lời, nhưng ánh mắt anh mềm mỏng như đang nhớ về người vợ, luồng khí phát ra từ người anh bất giác trở nên ấm lên.
Ít nhất sẽ không băng giá nữa.
Bà lão cũng không hỏi nữa, từ trong phản ứng của bà lão có thể nhìn ra được anh rất yêu thương người vợ của anh.
“Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.” Bà lão đưa tay ra nắm chặt tay của Phó Quân Hoàng, đem chuỗi hạ châu trên cổ tay mình tặng cho anh.
Người đàn ông khẽ giật mình, vội trả lại chuỗi hạt cho bà lão.
Bà lão lại cười nói: “Chàng trai, chúng ta rất có duyên, thứ này xem như quà tôi tặng cậu và vợ cậu.”
Người đàn ông nhìn chuỗi phật châu trong tay mình, anh có thể nhìn ra chuỗi hạt này rất quý giá, thậm chí không dễ mua trên thị trường.
“Chàng trai, cậu và vợ cậu sẽ hạnh phúc, cậu hãy tin bà già này.”
Người đàn ông nở nụ cười: “Cảm ơn.” Sau đó anh cẩn thận cất chuỗi vòng.
Người đàn ông muốn đáp lễ nhưng anh lục khắp người cũng không thấy có thứ gì có thể tặng được, lần đầu tiên anh cảm thấy xấu hổ.
Bà lão cười: “Không cần tìm nữa, trên người cậu không có thứ tôi cần. Nếu như tôi có muốn thứ gì thì nhất định sẽ hỏi cậu.”
Người đàn ông nghĩ một hồi, cuối cùng lấy cuốn tập ra xé một trang giấy rồi viết số điện thoại của mình và số điện thoại của Phó gia.
“Có việc thì cứ gọi đến.”
Bà lão không ngờ anh sẽ như thế, mặc dù bà ấy không nghĩ được tại sao anh lại làm như vậy, nhưng bà không thể làm anh thấy phiền lòng nên bà ấy dành nhận lấy tờ giấy.
Bà lão bỏ tờ giấy vào trong túi xách, người đàn ông nhìn qua chỗ khác.
Chỉ cần một cuộc gọi của bà lão, có việc cần anh hay Phó gia giúp đỡ, anh nhất định sẽ giúp.
“Chúng ta sắp đến rồi.” bà lão nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Quen biết cậu tôi rất vui đó chàng trai trẻ.”
Người đàn ông cười đáp: “Cảm ơn.”
An Nhiên trên máy bay nhắm mắt thư giãn, đêm trước cô ngủ không được, đến khi trời sắp sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ đi. Nhưng cô chưa ngủ được bao lâu thì đồng hồ báo thức vang lên.
Cả đêm cô lo lắng cho lão soái ca, nhưng anh cả đêm hầu như không về nhà, sáng sớm ngủ dậy cũng không thấy, cũng không biết anh đi đâu rồi nữa.
Xem ra lần này lão soái ca thật sự rất tức giận.
Lúc xuống máy bay, An Nhiên đứng đợi một lúc, đến lúc bà Bạch gọi cô cô mới phản ứng lại.
An Nhiên xuống máy bay ngớ ngẩng nhìn dòng người.
Có một hành khách vào thời điểm hạ cánh không cẩn thận đúng trúng An Nhiên rồi vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
An Nhiên hơi chau mày, cô không nói gì chỉ cất bước đi.
Nhưng cô chưa đi được một bước thì cánh tay cô bị người nào đó túm lấy, theo phản xạ có điều kiện, An Nhiên lập tức công kích, nhưng cô vừa cử động thì mùi hương quen thuộc đã khiến cô ngẩng người, cô lập tức mở to mắt.
Nhưng lúc này, Phó gia ở Đế Đô.
Phó Văn Thắng thấy bức thư để trên bàn, sau khi nhìn những dòng chữ trên thư, ông ấy vừa tức vừa buồn cười.
“Từ Tĩnh Ngưng, em xem con trai em này!” Phó Văn Thắng để những bức thư lên bàn, giận dữ nói.
Từ Tĩnh Ngưng chau mày, cầm lá thư lên xem, sau khi đọc xong nội dung thư thì Từ Tĩnh Ngưng hừ lạnh một tiếng.
“Con trai em làm sao? Con trai em không thể có cuộc sống của nó sao? Con trai em không thể bảo vệ người con gái nó yêu sao? Con trai em không thể đuổi the người phụ nữ của nó sao? Phó Văn Thắng, anh nói rõ cho em nghe!”
“Em...thật không thể nói lý với em!” Giờ là lúc nào rồi? Thằng nhóc này lại chơi trò mất tích! Bây giờ...”
“Em không muốn nói lý? Phó Văn Thắng! Việc nhỏ vậy mà anh cũng bắt con trai anh xử lý, An có còn mặt mũi không vậy? thời khắc quan trọng? Quan trọng gì chứ? Anh muốn chết hay muốn treo?”
Từ Tĩnh Ngưng đọc nội dung trên thư xong thì phiền lòng, “Còn chưa biết lần này nó đi có nguy hiểm không, anh cứ ở đây mà càm ràm, anh có phiền hay không hả!”
Phó Văn Thắng không nghĩ ông ta chỉ càm ràm môt chút mà Từ Tĩnh Ngưng lại phản ứng lớn như vậy, ông ta bỗng chốc nghẹn lời: “Cái đó…Anh không phải lo lắng cho bọn chúng sao? Em nói bọn chúng đi cũng không nói một tiếng, cũng…”
“Nói với anh cũng có ích gì? Không phải nói vô ích sao?” Từ Tĩnh Ngưng phiền lòng nói: “Đến một phần của con trai anh cũng làm không được.”
Nói xong, Từ Tĩnh Ngưng đi ra, nhưng Phó Văn Thắng lại đọc nội dung lá thư.
Tiểu tử này đúng thật là, đến đi mà cũng nghĩ tới mọi chuyện.
Cũng không biết đứa trẻ này giống ai nữa.
Lúc này An Nhiên có chút không thể tin được, cách tay cô bị giữ không buông ra, anh dẫn cô không ngừng tránh dòng người, anh mặc một bộ đồ tây vừa vừa, đưa lưng về phía cô, trong tay chỉ cầm một chiếc cặp công văn đơn giản.
An Nhiên đi theo anh, nhưng cứ đi cứ đi, An Nhiên bỗng dưng lật ngược tay anh lại: “Tại sao anh lại ở đây? Anh đến đây rồi ở nhà phải làm sao? Chuyện trong quân đội…”
Người đàn ông xoay người lại, kéo cô vào lòng, anh cúi xuống khóa chặt môi cô, lập tức những lời lải nhải của cô đã bị nghẹn lại trong miệng.
Lúc Bạch Tịnh Trần lên phía trước tìm một vòng cũng không thấy An Nhiên, hắn quay lại đi tìm liền thấy cảnh tượng như vậy.
Bạch tịnh Trần chau mày, bà Bạch cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, bà ngẩng cả người.
“Phó Quân Hoàng? Sao cậu lại ở đây!” Nhìn bà Bạch rất phẫn nộ.
Bạch Tịnh Trần lập tức hiểu chuyến bay đó bị hoãn là vì chuyện gì.
Hiển nhiên Phó Quân Hoàng đã dùng quan hệ của mình, nếu không, anh đã không đuổi kịp.
Bạch Tịnh Trần kéo bà Bạch đang định đi lên trước: “Lần này chúng ta trở về còn chưa biết sẽ gặp chuyện gì, có nhiều thêm một người cũng tốt.”
“Nhưng…” Mối quan hệ giữa Phó Quân Hoàng và tiểu thư quá phức tạp, nếu đến lúc đó Phó Quân Hoàng cùng trở về với bọn họ thì trái tim của tiểu thư sao có thể thuộc về thiếu gia chứ? Thiếu gia rốt cuộc có hiểu hay không vậy?
“Hắn sẽ vì Bạch Dạ mà không để chúng ta gặp nguy hiểm, năng lực của hắn bà Bạch biết rõ mà.”
Bà Bạch nhìn hai người đang ôm nhau, cuối cùng bà nhíu mày và không nói gì, bà lựa chọn trầm mặc.
“Đi thôi.” Bạch Tịnh Trần không hề đến làm phiền bọn họ mà kéo bà Bạch rời đi.
Những người đi qua An Nhiên và Phó Quân Hoàng đều là chúc phúc hoặc là mập mờ hoặc là mỉm cười rời đi, cũng có tiếng huýt sáo, còn có người hét lên câu hai người phải hạnh phúc đó.
Không khí giữa hai người thật sự quá tuyệt rồi, không ai nhẫn tâm quấy rầy bọn họ, thậm chí không có ai cho rằng bọn họ là những người trẻ tuổi phát cuồng đang đùa giỡn, mọi người có thể nhìn ra chàng trai đó liên tục đề nén thứ gì đó.
Phó Quân Hoàng mạnh mẽ kéo An Nhiên vào lòng mình, ôm chặt cô mà thở hổn hển.
Chỉ có bảo bối trong lòng anh thì anh mới thật sự yên tâm.
Nguyên cả tối qua anh ở bên ngoài giao phó công việc trong thời gian anh không ở đó, xin cấp trên cho anh kỳ nghỉ dài mà anh chưa sử dụng. Bây giờ cho dù bọn họ có đổi ý thì phải xem anh có thời gian về hay không.
Lúc An Nhiên rời đi, Phó Quân Hoàng ở bệnh viện nói với lão gia những việc anh và An Nhiên sẽ làm, anh nói với lão gia rằng muốn bản thân ở bên cạnh cô, lão gia chỉ giơ tay bảo anh nhanh đi.
Nhưng không ngờ lúc anh về đến nhà, bảo bối đã đi rồi, đến cả hành lý của anh cô cũng xách đi luôn.
Xem ra cô không hề xem trong hành lý đã chuẩn bị những gì, nếu không lúc gặp anh cô cũng không thể hiện biểu cảm kinh ngạc như vậy.
Thật đúng là nha đầu hư làm anh hao tâm mà.
An Nhiên cũng tốn một ít thời gian mới có thể bình tĩnh lại.
Phó Quân Hoàng nắm tay cô đi ra ngoài.
Lúc hai người đi ra khỏi sân bay, Bạch Tịnh Trần và bà Bạch đã đứng đợi ở cửa.
“Phó tiên sinh.” Bạch Tịnh Trần cười chào hỏi Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng chỉ trầm mặc gật đầu, tay vẫn nắm chặt tay An Nhiên không buông.
Bà Bạch nhìn mà thấy tức.
Phó Quân Hoàng này rốt cuộc có biết hành động của anh như vậy sến biết bao không?
Vân Nam. Mục đích của bọn họ..
Nhưng Bạch Quốc ở Vân Nam? Hay nói cách khác cái gọi là Bạch Quốc kia chẳng qua chỉ là một dân tộc thiểu số?
An Nhiên giấu suy nghĩ trong lòng rồi lên xe, còn Phó Quân Hoàng từ đầu đến cuối cứ nắm chặt tay cô, từ đầu anh đã phớt lờ những lời nói của Bạch Tịnh Trần.
“Giúp xong thì về.” Phó Quân Hoàng trong xe lạnh lùng nói.
Bà Bạch không hiểu liền nhìn anh, nhưng An Nhiên hiểu ý của anh, Bạch Tịnh Trần cũng hiểu.
“Đương nhiên.” Bạch Tịnh Trần nói: “Sau khi xong việc chúng tôi se. đưa hai người về.”
“Sau này không còn liên can gì nữa.” Phó Quân Hoàng chau mày.
“Không liên can nữa.” Bạch Tịnh Trần khẳng định.
Bà Bạch hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.
Nghĩ moitj hoiif bà cẫn không hỏi gì, việc của thiếu gia vẫn nên để thiếu gia tự kết thúc thôi, bà ta không tham gia vào.
Nếu không thiếu gia sẽ phiền lòng.
“Các người ngủ một lát đi, một lúc nữa mới đến.” Bạch Tịnh Trần nói.
An Nhiên vốn đã buồn ngủ, lúc trước vì ngủ một mình nên cô ngủ không ngon, bây giờ bên cạnh đã có Phó Quân Hoàng, cô không còn ngại gì nữa mà dựa vào người anh, nhắm mắt rồi kéo tay anh chìm vào giấc ngủ.
Phó Quân Hoàng vì muốn cô được ngủ thoái mái nên anh ngồi thẳng người, nét mặt rất thoải mái.
Bạch Tịnh Trần nhìn bọn họ qua kính xe, khoé môi Bạch Tịnh Trần nhếch lên một chút rồi biến mất.
Cảm giác bức bối trong lòng là sao đây? Bây giờ hắn muốn hét lên cái gì đó.
Bạch Tịnh Trần chau chặt mày lại, nhưng hắn vẫn không nói gì, một tay chống lên tay vịn, nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng.
Đế Đô.
“Con...con không muốn đi.” Phó Quân Nhã nhìn ông ngoại, cô nắm chặt tay ông, không ngừng cầu xin: “Ông ngoại, đừng để con đi, con không muốn đi.”
“Không được, Con phải đi! Mẹ đã làm thủ tục cho con hết rồi, ngày mai con phải đi qua đó.” Đào Ngữ Song lạnh lùng nói. Mặc dù Phó gia bây giờ không có chuyện gì nhưng những bài báo trước kia đối với Phó gia ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Phó gia bây giờ không có tinh thần và thể lực thu nhận tiểu Nhã, hai người Phó Quân Hoàng và An Nhiên cũng không biết bận chuyện gì rồi. Nếu đợi bọn họ làm xong chuyện trở về thì đến lúc đó tiể Nhã muốn đi cũng đi không được nữa rồi.
Đến lúc đó tiểu Nhã ra nước ngoài rồi, Phó gia cũng không thể nói gì được nữa.
Tính cách của tiểu Nhã thật sự phải mài giũa lại một chút. Nếu không đến lúc đó chỗ mà coi phải chịu thiệt còn nhiều hơn.
Đào Chấn Quốc đồng ý với cách làm của Đào Vô Song, sau khi tin tức vừa được tung ra, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là đưa con ra nước ngoài.
Nhưng không ngờ, hắn vừa mới thương thương với cô thì cô đã có phản ứng lớn như vậy.
“Sao con không đi? Tiểu Nhã, con nên suy nghĩ thật kỹ, con bây giờ cho dù ở đây hay về nhà đều có vấn đề cả.” Chuyện nhà Phó gia mặc dù đã qua đi rồi, nhưng đối với những lời tiểu Nhã nói lúc trước vẫn có không ít nhà báo hay truyền thông đến phỏng vấn cô.
Đứa trẻ này không giỏi nói chuyện, đến lúc đó nếu lại nói ra những lời không nên nói rồi bị các nhà báo cắt câu lấy nghĩa, đến lúc đó bọn họ có muốn bảo vệ cô cũng không bảo vệ được.
“Con không muốn đi Anh, ở đó không có người ba, hơn nữa con cũng không giỏi tiếng anh. Con không muốn đi, con thà ở đây, bọn họ sẽ không làm hại con đâu, bọn họ cũng chỉ mắng con, ba đừng ác như vậy, con không đi đâu.”
“Không được! Con nhất định phải đi!” Đào Quốc Song lần này rất quyết tâm.
“Mẹ...” Phó Quân Nhã chưa nói hết thì đã bị Đào Vô Song ngắt lời.
“Còn nữa, tiểu Nhã con hãy nhớ cho mẹ, một người không thể chọn lựa nới mình sinh ra, nhưng có thể chọn lựa cuộc sống sau này sống như thế nào. Nếu mẹ còn thấy con có biểu cảm hay cách nhìn khác đối với ba của con thì con nên lo lắng rồi đó.”
Đào Vô Song lập tức đờ ra.
Cô ấy bễu môi hỏi Đào Vô Song: “Vậy mẹ, ông nội con là...”
“Ông nội con bây giờ đang nằm trong bệnh viện, mấy ngày nay con không đi thăm ông, mẹ có thể xem như con chưa trở lại bình thường, nếu ngày mai con không đi nữa thì đến lúc con đến Anh con sẽ niết con sẽ phải đối mặt với những gì.”
Đào Vô Song đã quyết tâm, đứa trẻ này lúc trước bị bà chìu hư rồi, hy vọng bây giờ vẫn có thể chỉnh sửa được.
Đào Chấn Quốc nghe Đào Vô Song nói liền biết bà ấy chọn Phó gia.
Cũng đúng, cho dù bây giờ bọn họ chọn ai cũng phải xem Phó Văn An chọn bên nào. Đào Ngữ Song rất yêu Phó Văn An nên sao có thể chọn Cố Trường Thanh được chứ?
Từ Tĩnh Ngưng và Phó Văn Thắng đều biết cách nghĩ của Đào Ngữ Song, lúc trước lúc Đào Ngữ Song muốn đưa Phó Quân Nhã đi có hỏi qua Từ Tĩnh Ngưng có được hay không.
Từng Tĩnh Ngưng mặc dù không thích đứa trẻ đó, thậm chí còn động thủ với đứa trẻ đó nhưng bà ấy cũng biết cho dù có hận đứa trẻ đó đến mức nào cũng không được động vào nó.
Nếu có thể đưa đi thì đưa đi đi.
Đào Ngữ Song nhận được sự đồng ý của Từ Tĩnh Ngưng bà ta mới dám làm chứ không thì bà cũng không dám làm như vậy.
Ngày mai, tiểu Nhã nhất định phải rời khỏi Đế Đô đến Anh Quốc.
Lúc An Nhiên tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Hơn nữa xe đã chạy vào núi, xung quanh là những cái cây cao chót vót, đường đi không làm bằng nhựa đường mà là do người ta đi nhiều mà thành.
Đặt biệt hình dạng đường đi rất ít. thậm chí còn không nhìn ra.
Xe chạy trên cỏ, hai chiếc xe việt giã lên trước.
An Nhiên đã hoàn toàn mất phương hướng, thậm chí cảnh xung quanh nhìn cũng rất lạ.
Lúc An Nhiên nhớ ra thì xe đột nhiên dừng lại. Lúc này bên tai vang lên tiếng của Bạch Tịnh Trần.
“Chúng ta đến rồi.”
An Nhiên nhìn ra lúc nghe hắn nói biểu cảm không tốt lắm, xem ra sắp có chuyện gì xảy ra rồi.
An Nhiên vừa nghĩ như vậy, đùng một tiếng, tiếng đạn bắn lên không trung truyền đến tai.
Phản xạ có điều kiện của Phó Quân Hoàng là ôm An Nhiên vào lòng, Diều Hâu trực tiếp nhìn Bạch Tịnh Trần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]