Bộ chỉ huy.
“Người đâu?” Thợ Săn nhìn người được phái đi cứu viện, trầm giọng hỏi.
Catherine lắc đầu, lúc đội y tế đáp máy bay đến nơi phát ra pháo hiệu thì phát hiện ở đó không có ai cả, chỉ có pháo hiệu vẫn đang cháy.
“Không có người?” Thợ Săn đột nhiên xoay người nhìn phi công.
“Không tìm thấy người.” Phi công trầm giọng nói.
“Có lẽ nào sau khi đốt pháo hiệu xong bọn chúng đã hối hận, cho nên lại tiếp tục…” Catherine càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Thợ Săn quá sắc bén.
Người còn lại nhìn Catherine như nhìn kẻ ngốc.
Nếu không phải gặp tình huống bất đắc dĩ, ai lại đi bắn pháo hiệu chứ? Người có thể kiên trì đến bây giờ, ý chí của người này chỉ có dùng “cường” để hình dung.
Khiến một nhóm người tùy tiện bắn pháo hiệu, tuyệt đối không thể.
“Tăng cường mức độ lục soát, lập tức đi tìm người.” Thợ Săn bỗng nhiên lớn giọng nói.
Một người đứng đợi bên cạnh lập tức tuân lệnh, mang người đi ngay tức khắc.
Những năm trước đây, không phải chưa từng xảy ra chuyện như thế này, mà lần đó bọn họ suýt chút nữa bị diệt toàn quân…
Hy vọng rằng lần này chỉ là do hắn quá lo lắng mà thôi.
-----
“Bịch” một tiếng…
Một người té lăn ra đất.
“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không kết cục sẽ rất thảm đấy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ngốc Ưng chịu đựng cơn đau trên người, ngẩng đầu, lọt vào mắt hắn là một tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987933/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.