Nguyên Phi vượt qua rào chắn, kéo cửa sổ thông ra ban công, chạy đến trước người Kiều Tử Du. Trong cặp mắt xếch kia đã thấm đầy ý cười khiến cho lòng người rung động.
“Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không, tôi sẽ tưởng rằng cô yêu tôi đấy!” Nguyên Phi kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống, bắt chéo hai chân, liếc nhìn Kiều Tử Du đang bừng bừng lửa giận bằng ánh mắt chế nhạo.
Kiều Tử Du cười lạnh một tiếng, thẳng tay kéo một tấm khăn từ trên cái ghế sofa gần mình nhất xuống, xé ra, sau đó dùng nó buộc lại bắp chân của mình.
Mặt cô có hơi tái, ngay cả môi cũng đã trắng nhợt, cô không đứng dậy, mà ngồi bệt xuống tấm chăn, dựa lưng vào cái ghế sofa phía sau. Trong mắt cô lóe lên sự sắc bén, khiến cho khóe môi Nguyên Phi cong lên.
“Cô xem, tôi đã bảo cô đừng có dùng ánh mắt như thế để nhìn tôi rồi mà, vậy mà cô vẫn dùng nó.” Nguyên Phi chậc chậc nói: “Cô nói đó không phải là yêu thích tôi thì còn là gì?”
“Anh muốn gì?”
“Tôi chỉ đến xem một chút thôi, thật là nhàm chán!” Người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú cũng đã đi mất rồi. Hắn chỉ có thể gặp cô mà thôi, ngoại trừ nhàm chán thì cũng chỉ có nhàm chán.
“Cút.” Giọng của Kiều Tử Du tuy rất lạnh nhưng lại không hề có sức. Có lẽ là đau đớn trên chân đã ảnh hưởng đến cô.
“Chuyện này sao có thể được?” Nguyên Phi chậc chậc lắc đầu: “Nói gì đi nữa thì khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987923/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.