Editor: Hành Hoa
Năm nay ở Đế Đô tuyết rơi vô cùng nhiều, sang đến ngày thứ hai bên ngoài đã một mảnh trắng xóa.
An Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất có chút ngẩn ra, nhìn cảnh tuyết trong sân.
Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô đột nhiên giật mình, một chiếc áo khoác đặt trên đầu vai của cô.
An Nhiên quay đầu lại thấy Phó Quân Hoàng đang nhíu mày và ánh mắt không hài lòng của anh.
"Sao vậy?" Từ sau lưng cô, Phó Quân Hoàng ôm cô vào trong ngực của mình, khuôn mặt càng lại gần An Nhiên, hai tay tự nhiên vòng quanh trên bụng cô.
An Nhiên thoải mái tựa vào trong ngực anh, tầm mắt vẫn nhìn cảnh tuyết rơi phía trước.
"Quân Hoàng, em cảm thấy cuộc sống sau này của chúng ta cứ như thế này là tốt rồi." Không có người quấy rầy, chỉ cần lúc sáng sớm thức dậy có người yêu bên cạnh, tuyết yên lặng rơi xuống, được người mình yêu ôm lấy mình cùng nhau ngắm tuyết.
Không có tranh chấp, không có tính toán, không có âm mưu, bên cạnh chỉ có người mình yêu.
Đáy lòng Phó Quân Hoàng tức thì mềm mại, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cằm nhẹ nhàng tỳ trên đỉnh đầu của cô, bên trong đồng tử sâu thẳm tràn ngập sự dịu dàng.
Cô gọi tên anh, rất hay!
Rầm!!
Cửa bị người xô vào, ngay sau đó kêu to một tiếng!
"Tiểu Nhiên! Cậu trở về rồi!" Vừa nói cũng không thèm chú ý xem An Nhiên có phải đang được Phó Quân Hoàng ôm ở trong ngực hay không, người tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987888/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.