Editor: Norah
“A, sợ rồi sao? Nếu như bây giờ cô nói xin lỗi tôi vẫn còn kịp.” Thấy gương mặt trắng bệch đó của An Nhiên, Hùng Linh Ngọc rất là vô cùng hả dạ: “Bằng không đến lúc đó đợi cô đến cầu xin tôi, tôi sẽ không quan tâm cô đâu!”
Thoạt nhìn sắc mặt An Nhiên càng trắng hơn.
Cô giống như sợ hãi không biết như thế nào cho phải, vẻ mặt cũng càng ngày càng trắng, ngay cả tay chỉ vào Hùng Linh Ngọc cũng đang run rẩy, vậy mà cũng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt An Nhiên liền hơi sửng sốt, khóe môi khẽ động, giọng nói lạnh nhạt:
“Phản ứng vừa rồi của tôi cho cô tiêu khiển chứ?” An Nhiên cười: “Chỉ là em nói lão soái ca, khi nào thì anh, có một người bạn gái cực phẩm như vậy thế?”
Lúc Hùng Linh Ngọc nghe thấy câu trước của An Nhiên, cô hận không thể đưa tay ra tát cô, nhưng mà sau khi nghe được nửa câu sau của An Nhiên, sắc mặt cô lập tức liền trắng bệch.
Sau khi nghĩ đến mình mới vừa nói những gì, có thể nói sắc mặt của cô vừa trắng vừa đỏ, tóm lại rất là đặc sắc.
Toàn thân âu phục phẳng phiu, Phó Quân Hoàng chẳng biết đã trở về lúc nào, mắt nhìn thẳng cầm tay An Nhiên, sắc mặt có hơi bối rối, giọng nói hơi gượng gạo:
“Không có. Vĩnh viễn.”
Trong lòng vốn không thoải mái liền được chữa khỏi trong nháy mắt.
An Nhiên nhẹ nhàng cầm lại bàn tay hơi lạnh của anh, khóe môi khẽ mở: “Thật ngoan.”
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987850/chuong-97-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.