An Nhiên không biếtbản thân mình bị tập kích mà lại bị nhiều người biết được như vậy, đồngthời cũng không biết được những người đó vì cô mà sắp xếp nhiều ngườingầm theo cô.
Khi Tống Chính Hạo dẫn An Nhiên đến biệt thự, biểu cảm của An Nhiên luôn lạnh.
Khi An Nhiên tới, người của An Nhiên đều chờ ở nơi tốt, An Nhiên cũng không để
Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo lại đây, tuy cô không muốn giấu diếm lão soáica cái gì, nhưng người của cô vẫn không nên xuất hiện trước mặt anh.
“Chính là nơi này.” Tống Chính Hạo chỉ chỉ biệt thư, hít một hơi sâu, khi hắnnhìn về An Nhiên biểu tình có chút e ngại, “Tôi không lừa cô, thật sựkhông lừa cô.”
Trong mắt Lưu Quang Tú xẹt qua một tia châm chọc,chỉ bằng vài người này có thể đối phó được với sư phụ? Chỉ cần bọn họgặp được sư phụ, nhóm người này chỉ có một con đường chết.
Tầmmắt của An Nhiên nhìn xung quanh một vòng, thấy một ánh sáng mỏng manh ở một khu bóng tối, An Nhiên thở dài, tiền đà nhìn Phó Quân Hoàng nói:
“Lên xe chờ em, đến lúc đó… “
An Nhiên còn chưa nói hết lời, Phó Quân Hoàng đã mở cửa xe đi xuống.
Đáy lòng An Nhiên hoảng hốt, vội vàng xuống xe, lập tức nắm lấy tay anh, ánh mắt gắt gao trừng anh!
Trong màn đêm quá tối, An Nhiên không thấy rõ biểu cảm của Phó Quân Hoàng,nhưng cô cảm thấy, biểu cảm của anh hiện là đang cười.
“Đi nhanh đi.” Anh nắm tay cô, sau đó đem tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987802/chuong-90-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.