Mà lúc này, ởtrước khu nội trú, trong màn đêm, một bóng người thẳng tắp đứng ở đó,nhìn phòng bệnh của An Nhiên ở đèn được tắt, bóng người kia mới phảnứng.
“Môn chủ, đêm đã khuya, chúng ta nên trở về.” Một tiếng nói vang lên mang theo tia thở dài.
Diêm Tử Diệp đứng ở đó đã từ rất lâu, từ lúc tuyết mới bắt đầu rơi lác đác giờ trên đất đã có một lớp tuyết.
Khi Diêm Tử Diệp nhận được tin, thì màn đêm đã buông xuống.
Khi hắn nhận được tin An Nhiên đến bênh viện, thì hắn liền chạy tới, hắn cũng không biết rằng An Nhiên có bị thương hay không.
Khi hắn đến bệnh viện, người đi theo hắn mới nói cho hắn biết, thì cảm giác lo lắng hắn mới lắng xuống.
Nói chung là hắn rất lo lắng.
Dù cho hiện tại cô vì bị thương mới đến bênh viện thì hắn có thể làm đượcgì? Cô sẽ không muốn gặp hắn, Phó Quân Hoàng mới là người mà cô ấy cần.
”Lão Lưu, ông nói, tôi nên làm cái gì? “ Trong màn đêm, Diêm Tử Diệp nhìn ánh sáng nhạt trong phòng bệnh, hoảnghốt hỏi.
Người được gọi là lão Lưu là một người có mái tóc bạc trắng, lưng của ông tacó chút khom xuống, trên mặt tràn đầy nếp nhăn không nhìn rõ được biểucảm của ông, nhưng ánh mắt tràn đầy tinh tường.
”Cậu cảm thấy cậu sai ở đâu? Nếu đã thấy sai ở nơi nào thì sửa sai liền, chỉ cần làthành tâm sửa chữ, thì không một ai có thể không tha thứ cho cậu.”
”Sẽ không.” Sẽ không, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987797/chuong-89-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.